Chương trước
Chương sau
Sau khi Tiêu Uyển Từ bồi An di nương dùng bữa trưa tại Phương Hoa viện, lại bồi An di nương cả một buổi chiều, mới mang theo Tế Vũ khoan thai trở về Thính Vũ Hiên.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Uyển Từ đi thỉnh an ở chỗ Cừu thị về, sau khi ăn sáng xong, sửa soạn một chút, trang điểm, mang vớ giày. Quần áo đơn giản nhẹ nhàng, đồ trang sức đều lấy xuống hết, thật là thoải mái dễ chịu.
Chuẩn bị xong mới mang theo Phương Hạnh đi ra ngoài.
Vừa tới cửa Lê viên liền gặp Đại phòng Tam cô nương Tiêu Uyển Vận.
Tiêu Uyển Vận hôm nay trang phục vẫn tinh xảo như thường, trên người mặc áo khoác họa tiết mây màu phù dung, áo lót bên trong bằng gấm màu hồng nhạt quấn quanh ngực, trên ống tay áo đường thêu tinh xảo kéo dài, bên dưới kết hợp với váy in hoa mai, khí chất thanh nhã lại lộ ra dáng vẻ yểu điệu.
Hai người chào hỏi lẫn nhau.
Tiêu Uyển Từ mặt cười tủm tỉm, mở miệng khen trước: "Hôm nay Tam tỷ tỷ ăn mặc thật xinh đẹp, dung mạo giống như tiên nữ, làm muội cũng không dám nhận là muội muội của tỷ, không biết sau này lang quân nhà ai chiếm được phước phần này nữa."
Tiêu Uyển Vận nghe xong lời này, tâm trạng thật tốt, bớt đi một chút kiêu ngạo, xa cách. Thẹn thùng nở nụ cười, mắng: "Tứ muội muội thật biết trêu ghẹo ta, sáng hôm nay nhất định là đã bôi mật lên miệng nha."
Ý cười ở khóe miệng đã tiết lộ tâm trạng tốt của nàng, xem ra là rất vui sướng đối với lời tán dương của Tiêu Uyển Từ.
Nhưng nhìn Tiêu Uyển Từ trang phục đơn giản, trên mặt hơi có nghi hoặc.
Tam bá mẫu sao lại bạc đãi thứ nữ như thế, không thể nào không mua đồ trang sức cho Tứ muội muội nha.
Rõ ràng hôm qua Tứ muội muội còn đeo một cây trâm ra ngoài.
Hôm nay sao lại thế này?
"Muội muội, hôm nay sao lại trang điểm mộc mạc vậy, Tứ muội muội nếu có thiếu trang sức thì hôm nào đến Hoa Mai Hiên của tỷ tỷ chọn mấy cái, xem như tỷ tỷ tặng cho muội."
Tiêu Uyển Từ cũng không phải thiếu đồ trang sức thật, chỉ là hôm nay học tập lễ nghi quy củ, nàng không muốn vướng víu tay chân cho nên mới ăn mặc giản lược. Vì vậy liền cười cười, nhanh chóng nói: "Cảm ơn ý tốt của Tam tỷ tỷ, muội muội đã quen lười biếng, không thích nhất là cài trâm, những vật đó chỉ có ở chỗ tỷ tỷ mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, tuyệt đối đừng để trang sức của tỷ bị phá hỏng trong tay muội."
Nếu nàng nhận đồ của Tiêu Uyển Vận, để Đại bá mẫu Trương thị biết, không chừng còn tưởng nàng lừa gạt Tiêu Uyển Vận.
Tiêu Uyển Vận thấy Tiêu Uyển Từ từ chối thì rất hài lòng, nàng cũng thật sự không nỡ đem trang sức quý giá đưa cho Tiêu Uyển Từ, vừa nãy nàng chỉ khiêm tốn, khách khí một chút, để lộ ra sự hào phóng của nàng, nàng chỉ sợ Tứ muội muội không có mắt mà đi Hoa Mai Hiên chọn trang sức thật.
May mắn Tứ muội muội này còn rất biết điều, uyển chuyển từ chối.
Tiêu Uyển Từ cũng không phải không hiểu Tiêu Uyển Vận chỉ là muốn làm màu để người khác biết nàng quân tâm muội muội mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đưa trâm cài cho mình.
Hai người vừa đi song song vừa trò chuyện, đi qua hành lang thì nhìn thấy trong viện có hai tiểu nha đầu đang quét tước, thấy Tam cô nương, Tứ cô nương tới liền ngừng việc trong tay, đi đến chào hỏi hai người.
Hai người cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía sảnh trước phòng khách.
Lê viên là chỗ ở tạm thời cho khách của Tiêu phủ, trang trí lịch sự tao nhã.
Trong phòng khách, hai tỷ muội tìm chỗ ngồi xuống, một lát, liền có tiểu nha hoàn trong viện dâng trà lên. Tiêu Uyển Từ cùng Tiêu Uyển Vận vừa uống trà, vừa chờ Thu cô cô đến.
"Tứ muội muội chuẩn bị quần áo, trang sức để tham gia cung tuyển thế nào rồi," Tiêu Uyển Vận hỏi vu vơ. Tiêu Uyển Từ không để ý lắm, cười cười phàn nàn: "Tam tỷ tỷ cũng không phải không biết, muội chỉ đi cho có mà thôi, nếu không phải thái hậu hạ chỉ, quý nữ quan gia từ thất phẩm trở lên chưa cưới gả trong kinh thành đều phải tham gia cung tuyển, thì muội cũng không muốn vào cung chịu cực thế này đâu."
Đưa ba cái ngón tay lên: "Nghe nói phải đi tận ba ngày, ba ngày ở Thính Vũ Hiên có thể làm rất nhiều thứ nha, đọc sách, luyện chữ một chút, có phải tốt hơn không." Tiêu Uyển Từ nghiêm túc nói.
Ai mà không biết Tiêu phủ Tứ tiểu thư kém nhất là thơ ca, Tiêu Uyển Vận nghe vậy cũng không vạch trần lời nói của nàng.
Tiêu Uyển Vận đang muốn tiếp lời liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, vội tạm ngừng câu chuyện, nhỏ giọng nói cho Tiêu Uyển Từ, "Thu cô cô đến."
Nói xong nhanh chóng đứng dậy ổn định.
Tiêu Uyển Từ hơi ngưng lại một chút, cũng đứng dậy theo sau đó.
Trong chốc lát, Thu cô cô đã đi vào sảnh. Hai tỷ muội khẽ cúi người hành lễ chào hỏi: "Gặp qua Thu cô cô."
Thu cô cô trả nửa lễ, "Gặp qua Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư," khách khí nói: "Làm hai vị tiểu thư đợi lâu rồi."
Biết đây là lời khách sáo, Tiêu Uyển Vận biểu hiện tự nhiên hào phóng, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cô cô khách khí, Uyển Vận cùng Tứ muội muội cũng vừa mới tới, làm gì có đợi lâu."
Thu cô cô thấy học sinh của mình là người có thể dạy bảo, liền gật đầu một cái tỏ vẻ hài lòng, "Nếu không có việc gì, vậy chúng ta bắt đầu luôn đi,"
"Hôm nay là buổi học đầu tiên, chúng ta sẽ học một trong những cách hành lễ của nữ tử, đó là hành phúc lễ. Phúc lễ hay còn gọi là vạn phúc lễ hoặc đạo vạn phúc, thường dùng với những người cùng thế hệ để chào hỏi hay tạm biệt hàng ngày."
Thu cô cô thẳng thắn nói, âm thanh không nhanh không chậm, nhẹ nhàng êm tai, không khỏi khiến cho hai tỷ muội phải nghiêng tai tập trung lắng nghe.
"Cơ thể đứng thẳng, trang nghiêm, hai tay đan vào nhau, tay phải bên trên, đưa ở trước ngực hoặc eo bên trái, hơi cúi người, cong nhẹ đầu gối." Thu cô cô vừa nói vừa làm mẫu động tác cho hai người nhìn.
Tuy động tác hành vạn phúc lễ này hàng ngày Tiêu Uyển Từ đều thường xuyên làm, nhưng không được thong dong, ưu nhã như Thu cô cô.
Thu cô cô làm mẫu xong liền cho hai tỷ muội mỗi người làm một lần, sau đó chỉ ra chỗ sai và bắt đầu giảng giải cho họ.
Suốt một buổi sáng, chỉ lập đi lập lại một động tác, làm cho hai tỷ muội bình thường đã quen sống sung sướng nay chân cẳng đau nhức, tuy chưa quen lắm, nhưng cả hai đều cắn răng kiên trì đến cùng.
Dùng bữa trưa xong, Tiêu Uyển Vận và Tiêu Uyển Từ nghỉ trưa một chút, chương trình học tiếp theo liền bắt đầu.
Buổi chiều Thu cô cô dạy tư thế đứng và ngồi.
Vẫn như buổi sáng, Thu cô cô làm mẫu một lần, hai tỷ muội lần lượt làm theo, sau đó Thu cô cô chỉ ra lỗi sai, rồi để cho hai người luyện tập, họ phải làm đi làm lại nhiều lần cho đến khi Thu cô cô thấy được mới thôi.
Hôm nay, trải qua hai canh giờ (4 tiếng) luyện tập, trở về Thính Vũ Hiên, Tiêu Uyển Từ cảm thấy hai chân giống như không còn là của mình nữa, đau nhức như đổ chì vào vậy.
Tiêu Uyển Từ không có khẩu vị nên ăn tối có chút qua loa, sau đó quay trở về phòng ngủ, nằm lên chiếc giường gỗ lê.
Mệt mỏi đến mức không nhúc nhích nổi ngón tay, Tiêu Uyển Từ trước giờ chưa từng nhớ thương chiếc giường lớn của mình như thế.
Đây là do sau khi xuyên vào cơ thể của Tiêu Uyển Từ, nàng ăn uống không điều độ, bỏ bê việc rèn luyện, chứ với cơ thể lúc trước của nàng thì hoạt động hôm nay chỉ giống như chơi đùa thôi, làm sao có thể đau đớn đến vậy.
Tế Vũ và Phương Hạnh tiến vào phòng, đem một thau nước ấm đặt ở dưới chân giường, Tế Vũ giọng nói nhẹ nhàng gọi Tiêu Uyển Từ - người đang đem mặt vùi vào trong chăn: "Tiểu thư, nước đến rồi, rửa chân trước đã, sau đó nô tỳ cùng Phương Hạnh sẽ giúp người mát xa, xoa xoa một lát ngày mai sẽ tốt hơn."
Phương Hạnh đỡ Tiêu Uyển Từ dậy, Tế Vũ cúi người cởi giầy giúp nàng.
Đôi chân của Tiêu Uyển Từ nhỏ nhắn cân đối, trắng sáng như tuyết, bàn chân mượt mà đáng yêu.
Cũng là nữ tử nhưng Tế Vũ vẫn thường xuyên cảm thán, chủ tử nhà mình ngoại trừ khuôn mặt nhỏ hơi có chút tròn ra, những chỗ khác cái nào cũng đẹp, đặc biệt là làn da, trắng như tuyết, trơn mềm như tơ lụa, thật khiến người khác ghen tị.
Nhưng An di nương nghiêm khắc hạ lệnh nàng phải giữ bí mật, không thể nói ra ngoài, chỉ có nàng và An di nương biết, ngay cả người được nâng lên làm thiếp thân nha hoàn như Phương Hạnh cũng không biết được.
Tiếc rằng người đời luôn nhìn vào khuôn mặt trước, sau đó mới đến những chỗ khác.
Nhiệt độ của nước trong thau hơi cao một chút, nhưng như vậy ngâm chân mới là thoải mái nhất.
Cách lớp váy, Tế Vũ nhẹ nhàng xoa nắn bắp chân Tiêu Uyển Từ, có chút đau đến tê dại, nhưng phải dùng sức xoa như vậy mới có hiệu quả được.
Tiêu Uyển Từ trong cơn đau dần cảm thấy thoải mái, miệng khẽ rên thành tiếng.
"Tiểu thư, kiên nhẫn một chút, chờ mát xa xong, sáng mai liền hết đau," Phương Hạnh ôn nhu an ủi.
"Ta biết, Tế Vũ, ngươi cứ dùng sức đi, ta chịu nổi." Làm một người hiện đại, Tiêu Uyển Từ hiểu được điều này.
Xoa một hồi, Tế Vũ mệt đến nổi trên trán trắng nõn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, Phương Hạnh nhận tiếp công việc trong tay của Tế Vũ, tiếp tục mát xa cho Tiêu Uyển Từ.
Sau khi xoa một lúc, Tiêu Uyển Từ cảm thấy cơ thể khỏe khoắn hơn nhiều, tinh thần cũng hồi phục một chút.
Bầu trời dần tối, rửa xong chân, mang giày vớ vào, Tiêu Uyển Từ đứng dậy đi tới thư phòng, phân phó Phương Hạnh thắp nến lên, Tế Vũ đến mài mực.
Tiêu Uyển Từ đem những điểm quan trọng mà hôm nay Thu cô cô dạy viết lại trên giấy, sợ về sau càng học thêm nhiều thứ sẽ quên đi. Người ta từng nói cần cù bù thông minh, đạo lý này hẳn cũng có chỗ đúng. Nếu đã sống ở thời đại này, thì chết vinh không bằng cố gắng sống sót, việc thay đổi và chống lại vương triều phong kiến hiển nhiên là không thể nào, cũng không phải là việc mà một nữ tử nhỏ bé, yếu đuối như nàng làm được, nàng chỉ có thể cố gắng học tập những kỹ năng mới để tồn tại tốt hơn, mau chóng hòa nhập với thời đại này.
Hôm nay chính là bước đầu tiên, một sự khởi đầu, hãy để phần kiêu ngạo ở hiện đại của nàng được chôn sâu trong xương cốt đi.
Thực ra những năm sống và sinh hoạt ở xã hội hiện đại, đọc sách, thức khuya, dậy sớm đi làm thêm đã mài dũa con người nàng.
Sinh hoạt của một tháng sắp tới của Tiêu Uyển Từ so với sự thoải mái dễ dịu của hai năm qua thì quả thật khá mệt mỏi.
Mỗi ngày ngoại trừ lúc đi thỉnh an Cừu thị, thời gian còn lại đều dùng để học tập đủ các thể loại lễ nghi quy củ với Thu cô cô, thậm chí thời gian để xem tiết mục thê thiếp Tam phòng tranh giành tình cảm cũng dần ít.
Thu cô cô dạy nhiều đến nổi khiến Tiêu Uyển Từ phải líu lưỡi, đủ các loại lễ nghi, như quỳ lễ, hành lễ, cơm lễ, đi đường lễ, tiếp khách lễ, mở tiệc chiêu đãi lễ, trà lễ... mỗi đêm trở về Tiêu Uyển Từ đành phải tỉ mỉ ghi chép tại trên giấy, chờ ngày sau lại luyện tập củng cố từng cái.
Ngoại trừ lễ nghi quy củ, Thu cô cô còn dạy cách trang điểm, ăn mặc như thế nào, nhận biết chất lượng son phấn, tơ lụa.
Lại còn dạy những bài học của nữ tử, Tiêu Uyển Từ cảm thấy đầu mình sắp bốc khói đến nơi rồi. Tiêu Uyển Vận dù sao cũng là người cổ đại chân chính, mưa dầm thấm đất từ nhỏ nên tất nhiên là làm ít công to, không phải một người cổ đại giả như Tiêu Uyển Từ có thể so sánh được, rất nhiều thứ không chỉ dùng hai năm là có thể hiểu được.
Đối với biểu hiện của Tiêu Uyển Vận, Thu cô cô tương đối hài lòng, còn với Tiêu Uyển Từ, nàng cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, nghĩ là do Tiêu phủ Tứ tiểu thư bản chất ngu dốt, nên cũng không trách phạt nặng nề.
Tiêu Uyển Từ thật muốn nhìn lên trời mà thở dài, nàng thật sự không thích những thứ này.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Tiêu Uyển Từ đành đem thiếp thân nha hoàn Tế Vũ và Phương Hạnh đến, ở bên cạnh học tập cách trang điểm, mặc quần áo như thế nào. Nha hoàn học xong, không phải cũng tương đương với chủ tử học sao, dù sao cuối cùng cũng là dùng trên người nàng.
Tiêu Uyển Từ cuối cùng cũng sống sót qua được một tháng sinh hoạt như địa ngục này. Khóa học kết thúc, Tiêu lão phu nhân tại Hòa Phúc đường mở một bàn tiệc rượu phong phú, làm con dâu cả Trương thị, con dâu thứ ba Cừu thị, cùng hai tỷ muội Tiêu Uyển Vận, Tiêu Uyển Từ tiếp đón Thu cô cô thật tốt, đồng thời đưa một số lớn ngân lượng xem như quà cảm ơn, Thu cô cô bình tĩnh nhận lấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.