Lôi Thiết Nhĩ bị mắng rất nhiều lần rồi, y đã sớm bình tĩnh. Bỏ lại Bạch Hạo, liền tự mình cởi xuống váy da thú ném tới một bên.
Bạch Hạo thấy nam nhân cao lớn kia hồng quả quả hướng chính mình tới gần, còn có điểm phát điên. Hắn đã sớm phát giác người này gần đây có chút không thích hợp, nhưng mà hắn lại không biết phải an ủi y như thế nào.
Chủ động hiến thân? Quên đi, đó không phải là việc lão gia ta nên làm; Hứa hẹn sinh hài tử cho y? Bạch Hạo cả người run lên, loại ý tưởng này dùng ngón chân nghĩ cũng cảm thấy tê dại.
“Hai ta…… Ân, có việc gì hảo hảo nói được không?” Đánh cũng đánh không lại, mắng cũng nghe không hiểu, không bằng ngồi xuống thương lượng đối sách…… Điều kiện tiên quyết là vị đại gia này có thể nghe đi vào không a.
“Hạo Hạo……” Lôi Thiết Nhĩ hai mắt phiếm ra dục hỏa, ở trong phòng hắc ám giống như hai ánh lửa nhỏ sâu thẳm toả sáng:“Rất lâu rồi ta chưa ôm ngươi ……”
Vô nghĩa, bị ngươi thượng một lần, lão tử phải nghỉ hai ngày mới hồi phục được! Bạch Hạo dịch mông về phía sau, hắn bị ánh mắt phiếm lục quang của Lôi Thiết Nhĩ nhìn có chút hoảng:“Ách, ngươi xem, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, không bằng chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút……”
“Hạo Hạo……” Thanh âm Lôi Thiết Nhĩ mang theo ủy khuất:“Ngươi căn bản là không thích cùng ta thân thiết…… Ngươi tình nguyện gánh vách chuyện tình trong bộ lạc, cũng không thích để ta ôm.” Lôi Thiết Nhĩ nhất châm kiến huyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-thu-nhan-quoc-gia/1359541/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.