Tây Lợi Á đã biết thời gian Lôi Thiết Nhĩ an bài lễ mừng năm mới, lập tức quấn quít lấy A Tư Lan nói y đưa thư cho Khắc Lợi Tư cùng A Phù, mời bọn họ đến chơi, dù sao lúc trước bản thân cũng mang không ít phiền toái đến cho hai người, hơn nữa sau khi trở về bởi vì A Tư Lan ăn dấm chua nên căn bản không có cơ hội cùng bọn họ liên hệ. A Tư Lan hắc nghiêm mặt không quá nguyện ý, nhưng mà nhìn vẻ mặt cầu xin của bạn lữ nhà mình lại không đành lòng, đành phải hầm hừ bay đi. A Thụy Nhĩ đối với tiểu Đạt Tây quả thực so với thân sinh mẫu thân của nó còn cưng chiều hơn, nhất là khi biết gia hương Tây Lợi Á ở thời điểm năm mới sẽ chuẩn bị cho bảo bảo các loại đồ ăn vặt cùng quần áo mới, mà bắt đầu nơi nơi tìm da thú tốt, thấy gia đình không có hài tử nào mà săn được dã thú có bộ lông đẹp liền lập tức tiến đến, dám đem da lông cầm lại đây, hận không thể làm ra quần áo tốt nhất trên toàn thế giới cho tiểu Đạt Tây mặc, khiến cho mụ mụ của tiểu Đạt Tây vừa hâm hộ lại ghen tỵ. Bạch Hạo để Lôi Thiết Nhĩ dùng dao găm của hắn chém mấy cây trúc thô to mang về, dùng dao tách trúc thành phiến mỏng, hưng trí bừng bừng dạy cho bọn nhỏ trong bộ lạc làm đèn lồng. Từng nan trúc được đan thành cách loại hình dáng, dùng da thú mỏng bao vây lại, phía dưới để một cái bình nhỏ, đổ đầy dầu trơn rồi buộc chặt, tẩm bấc châm, dùng nhánh cây buộc lấy xách lên, tản ra hào quang màu da cam ấm áp, nhạ tiểu hài tử cao hứng kêu to. Trước năm mới một ngày, A Tư Lan mang theo Khắc Lợi Tư cùng A Phù đến đây, A Phù chẳng những đến một mình, còn dẫn theo một giống cái mập mạp cùng nhau dự tiệc. “Tạp La…… Nga, không, Tây Lợi Á, gặp lại ngươi thật cao hứng.” A Phù kích động ôm bả vai Tây Lợi Á, nắn bóp hai má:“Ta giới thiệu với ngươi, đây là Lợi Nặc đệ đệ của ta, Lợi Nặc, đây là Tây Lợi Á, ta từng nói qua với ngươi.” Giống cái gọi Lợi Nặc giống như Tuyết Lai có một mái tóc màu ngân bạch, bất quá ngắn hơn của Tuyết Lai một chút, dáng người hắn so với giống cái thông thường mượt mà hơn rất nhiều, ánh mắt đen lúng liếng xinh đẹp giống như hàm chứa thủy. “Nhĩ hảo, Tây Lợi Á……” Lợi Nặc thẹn thùng cắn cắn môi, phất phất tay đối với Tây Lợi Á. Tây Lợi Á cười đáp lễ: “Aha, đệ đệ thực khả ái, bất quá thời điểm ta ở bộ lạc các ngươi sao không có gặp qua hắn a?” A Phù xua xua tay:“Lão ba ta đi sớm, đây là lão mụ ta cùng giống đực khác sinh ra, hai người từ bộ lạc khác tương thân tương ái, kết quả năm nay có hài tử thứ ba mới nhớ tới còn có cái tha du bình ta, đáng tiếc hai tên kia sợ chúng ta quấy rầy ân ái của bọn họ, liền đem tiểu tha du bình này cột cho ta .” Lợi Nặc phối hợp ngữ khí lão ca của mình ha ha cười:“Ân, là như vậy.” Tây Lợi Á đỡ trán:“Lão nhân gia không khỏi rất mới đi? Hài tử nhà mình cũng không quản, không sợ gặp chuyện không may sao?” “Ở trong bộ lạc có thể xảy ra chuyện gì.” A Phù vỗ vỗ đầu lão đệ nhà mình:“Đệ đệ này của ta còn có thể bán thú hóa đâu, Lợi Nặc, biến cho bọn hắn nhìn một cái coi.” Lợi Nặc gật gật đầu bắt đầu dùng sức, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng, phịch một tiếng, đỉnh đầu xuất hiện hai cái tai trắng như tuyết, sau lưng thò ra một cái đuôi to. Tây Lợi Á giật mình mở lớn miệng:“Này, này cũng coi như bán thú hóa?” Hắn vẫn nghĩ cái gọi là bán thú hóa đều giống như mình, có thể biến ra móng vuốt sắc nhọn, ai biết trước mắt này, không có móng vuốt, cư nhiên biến ra lỗ tai cùng cái đuôi! “Ai nói không được!” A Phù cười hì hì xoa nắn lỗ tai đệ đệ nhà mình:“Nhiều khả ái a, nhất định sẽ hấp dẫn nhiều giống đực theo đuổi !” Lợi Nặc đỏ mặt gật gật đầu:“Ân……” Tây Lợi Á đỡ trán:“Được rồi, được rồi, A Phù theo ta đến đây, ta mang bọn ngươi đi tìm nơi ở.” Khắc Lợi Tư vẫn không nói một lời đi theo sau A Phù, đột nhiên nhãn tình sáng lên:“Hắc, A Mạn Đạt!” Thú nhân cao lớn có mái tóc màu vàng đang lột da thú nghe thấy có người gọi, ngẩng đều lên nhìn qua:“Khắc, Khắc Lợi Tư?” “Trời ạ, A Mạn Đạt, thật sự là ngươi sao?” Khắc Lợi Tư nhào thẳng đến, dùng sức đánh một quyền vào ngực A Mạn Đạt:“Ngươi cư nhiên còn sống? Cư nhiên còn sống không sao? Chúng ta đều nghĩ ngươi đã chết…… Sao ngươi không trở về thăm chúng ta a?” A Mạn Đạt chính là cười cười, thân thủ kéo lấy giống cái vẫn đứng nhìn ở bên cạnh:“Đây là bạn lữ của ta, An Cát Lạp. An Cát Lạp, đây là…… Hảo hữu của ta ở bộ lạc trước, Khắc Lợi Tư.” “Nhĩ hảo.” An Cát Lạp mỉm cười:“Các ngươi đều là bằng hữu Tây Lợi Á sao?” “Đúng ……” A Phù từ phía sau Khắc Lợi Tư đi tới, chăm chú nhìn A Mạn Đạt, lại quay đầu mỉm cười đối An Cát Lạp:“Nhĩ hảo, ngươi rất được.” An Cát Lạp đỏ mặt:“Ách, cám ơn, ngươi cũng vậy, rất được.” “A Phù, ngươi trưởng thành rồi, ta sắp không nhận ra.” A Mạn Đạt đối với A Phù gật gật đầu:“Thời điểm ta rời đi, ngươi còn rất nhỏ đâu.” A Phù hung hăng trừng mắt liếc y một cái:“Đúng vậy, đáng tiếc khi đó có người còn nói chờ ta lớn lên đâu, kết quả ta trưởng thành, y cũng không thấy !” A Mạn Đạt thật có lỗi cười cười:“Thực xin lỗi, A Phù…… Ta vẫn luôn xem ngươi là đệ đệ ……” “Tốt lắm, ta cũng không phải loại người dây dưa không rõ!” A Phù hung hăng vung đầu:“Ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm được một giống đực so với ngươi càng mạnh càng đau ta làm bạn lữ .” “Vậy trước tiên chúc mừng ngươi.” A Mạn Đạt cười thực ôn hòa:“A Phù, ngươi vẫn là hảo giống cái, cho nên ngươi tuyệt đối sẽ tìm được một giống đực phi thường yêu ngươi.” “Đó là đương nhiên !” A Phù đô đô miệng, vươn tay đối với An Cát Lạp:“Ta là A Phù, đệ đệ … trong bộ lạc trước kia của A Mạn Đạt.” An Cát Lạp cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của A Phù, cười đem hắn kéo vào trong lòng, ôm lấy:“A Phù, ngươi là đệ đệ tối thân của A Mạn Đạt, cũng là đệ đệ tối thân của ta.” A Phù khụt khịt mũi, hừ một tiếng:“Tuyệt đối sẽ tốt hơn A Mạn Đạt nhà ngươi! hừ, sớm biết y ở trong bộ lạc này, ta tuyệt đối sẽ thường xuyên chạy tới chơi đùa !” “Hiện tại cũng không muộn a.” An Cát Lạp nghiêng đầu:“Đến mùa xuân chúng ta sẽ xây nhà lớn, sẽ làm nhiều phòng một chút, như vậy khi ngươi tới chơi có thể ở cùng một chỗ với chúng ta, được không?” “Kia nhất định rồi !” A Phù đột nhiên dùng sức vỗ A Mạn Đạt một phen:“Ngươi tên hỗn đản này, có rảnh trở về xem, mọi người đều rất lo lắng cho ngươi !” Nói xong quay đầu bước đi , Tây Lợi Á đứng xem náo nhiệt vội vàng đuổi theo. “…… Nhất định.” A Mạn Đạt gật đầu hứa hẹn. Khắc Lợi Tư cũng dùng sức vỗ vỗ vai A Mạn Đạt:“A Phù vẫn nhớ thương ngươi đâu, bất quá ngươi còn sống, tốt rồi, lần sau nên trở về nhiều một chút nhìn mọi người.” Nói xong lại cúi thấp người đối An Cát Lạp:“A Mạn Đạt tính tình rất xấu, từ nhỏ đã thích cùng người khác đánh nhau, ngươi nhất định phải xem trọng y, kính nhờ !” An Cát Lạp rúc vào trong lòng bạn lữ của mình, nắm lấy bàn tay thô ráp của A Mạn Đạt:“Ân, ta sẽ, ngươi yên tâm đi.” A Phù không biết bản thân cao hứng vẫn là bi thương, cúi đầu chăm chú đi sâu vào trong bộ lạc, lại đột nhiên không cẩn thận đụng vào người khác. Bạch Hạo bị đụng mạnh lui ra phía sau hai bước, ôm ngực nhe răng nhếch miệng:“Sát, đâm chết ta.” A Phù mạnh mẽ lấy lại tinh thần, nhìn giống cái này so với chính mình khỏe mạnh rất nhiều, vội vàng nhận lỗi:“Ngượng ngùng, ta, ta……” “Hắn là bằng hữu của ta, A Phù.” Tây Lợi Á chạy nhanh tới: “Bằng hữu ta nhận thức ở bộ lạc khác, A Phù, đây là hảo hữu trong bộ lạc của ta, Bạch Hạo.” “Nhĩ hảo.” A Phù vội vàng xoay người:“Vừa rồi rất, rất xin lỗi.” “Không có việc gì .” Bạch Hạo cười cười, sau đó nhìn phía sau Tây Lợi Á:“Ách, cái kia là…… thú nhân?” Mọi người theo ánh mắt của Bạch Hạo nhìn qua, liền thấy Lợi Nặc đang được một thú nhân đỡ lấy thắt lưng, đôi tai màu trắng kia cùng cái đuôi to nhoáng lên một cái, nhoáng lên một cái, hảo giống như một thú nhân ở trạng thái biến thân. “Không phải, là đệ đệ ta, một giống cái biết bán thú hóa.” A Phù giải thích:“Lợi Nặc, bên này.” Thú nhân đang đỡ lấy Lợi Nặc hướng bên này nhìn qua, là Khải Nhĩ. Nghe thấy A Phù gọi, Lợi Nặc muốn tránh thoát cánh tay thú nhân:“Cám ơn ngươi…… Cái kia, ca ca gọi ta qua…… Phiền toái, thỉnh ngươi buông tay được không?” Khải Nhĩ buông lỏng tay ra, đi theo phía sau Lợi Nặc tới, chăm chú nhìn A Phù đang giữ chặt đệ đệ:“Hạo Hạo, đây là bằng hữu của ngươi?” Bạch Hạo nhíu mày:“Là bằng hữu của Tây Lợi Á, còn có, không cần gọi ta Hạo Hạo.” Khải Nhĩ nhếch môi cười cười:“Ta thích.” Y vươn tay hướng A Phù:“Ta gọi Khải Nhĩ, ngươi đâu?” “A Phù.” A Phù không có nắm lấy bàn tay to kia, nếu giống cái tại trường hợp này đụng chạm vào tay giống đực liền chứng minh đối y có hảo cảm, nhưng mà A Phù không thích ánh mắt thú nhân kêu Khải Nhĩ này, bởi vì bên trong tràn ngập cảm giác đoạt lấy, hơn nữa có một loại cường thế làm cho người ta thực áp bách. Khải Nhĩ cũng không thất vọng, chính là thu tay trở về, nhãn tình sáng lên nhìn Bạch Hạo:“Bột mì đều chuẩn bị tốt, dựa theo bộ dáng ngươi nói, đã nghiền rất nhỏ.” “Cám ơn ngươi.” Bạch Hạo gật gật đầu, hắn đối với Khải Nhĩ tuy rằng chưa tới cảm giác chán ghét, nhưng cũng không thích, thanh niên này có chút quá mức sắc nhọn, không hiểu thu liễm như thế nào, tính tình cuồng ngạo như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt . Khải Nhĩ khoát tay, xoay người đi xa . A Phù cau cái mũi:“Tây Lợi Á, người này nhìn qua thật không hảo ở chung nga.” Tây Lợi Á nhún vai:“Hoàn hảo, chỉ cần ngươi không nhạ y, đúng rồi, Bạch Hạo……” Hắn túm trụ cánh tay Bạch Hạo:“Buổi tối có thể cho bằng hữu của ta ở nhà ngươi không? Ta biết còn có một phòng trống nha, chỉ ở vài ngày, tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi cùng Lôi Thiết Nhĩ ân ái.” “Đã biết, được, ngươi dẫn hắn đi thôi.” Bạch Hạo rút ra cánh tay của mình: “Bất quá, ba người cùng ở sao?” Hai giống cái cùng một thú nhân? Tây Lợi Á gãi gãi đầu:“Ân, nếu không để A Thụy Nhĩ cùng A Phù bọn họ ở tại nhà ngươi, để cho Khắc Lợi Tư ở nhà A Thụy Nhĩ được không.” Hắn quay đầu thật có lỗi đối với Khắc Lợi Tư nói: “Bởi vì thời gian trước trong bộ lạc gia nhập thú nhân mới, cho nên không còn phòng trống, chỉ có thể phiền toái ngươi ở tại nhà ca ca A Tư Lan, hắn là giống cái, để hắn ở cùng huynh đệ A Phù, có thể chứ?” “Ngươi nói được là tốt rồi.” Khắc Lợi Tư không sao cả, y là một thú nhân, chẳng sợ ở trong sơn động còn được. “Tốt lắm, ngươi theo ta đến, ta mang ngươi đến nhà A Thụy Nhĩ. A Phù, ngươi thấy toà nhà lớn nhất kia không? Là của Bạch Hạo, ngươi trực tiếp đi vào nghỉ ngơi là được rồi, chờ ta an bài Khắc Lợi Tư một chút lại đến tìm ngươi.” A Phù gật gật đầu:“Được, vậy phiền toái các ngươi.” “Không phiền toái, các ngươi có thể đến thăm ta, ta liền cao hứng đã chết.” Tây Lợi Á cười hì hì nói xong, túm Khắc Lợi Tư bỏ chạy đi rồi. *** Tiểu kịch trường Ngốc tú tài: Lợi Nặc kia nhìn qua ngốc hồ hồ Mọi người:…… Lợi Nặc: A Phi, A Phi, chúng ta đi ăn nướng khoai lang đi? Ngốc tú tài: A? Ăn khoai lang? Lợi Nặc tốt nhất ![ nói xong liền xông ra ngoài đầu tiên] Lợi Nặc nháy mắt mấy cái: A Phi nhìn qua ngốc hồ hồ đâu, nướng khoai lang đều ở bên cạnh thôi! Mọi người:…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]