Lôi Thiết Nhĩ mang về vật liệu để làm cột trụ là một ít xương thú rất lớn, Bạch Hạo nhìn thú cốt dài đến bốn năm mét chậc chậc cảm thấy rất kỳ lạ.
“Đây là xương sườn kiếm xỉ long, có lẽ là bọn người Lôi Thiết Nhĩ lấy ra từ mộ địa của kiếm xỉ long về.” Tây Lợi Á đi phía sau Bạch Hạo, sờ sờ mặt ngoài xương cốt bóng loáng, lại gõ gõ mấy cái: “Nhìn qua thật rắn chắc.”
“Mộ?” Bạch Hạo hắc tuyến: “Quật mộ người khác là không tốt đi?”
“Ai nha, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Tây Lợi Á cười không nổi: “Không phải loại mộ mai táng, ngươi biết voi không? Voi đến lúc già sẽ đi tìm được địa phương tổ tông bọn nó tử vong, sau đó lẳng lặng chờ chết. Bình thường loại địa phương này đều rất kín đáo. Kiếm xỉ long cùng voi không khác nhau mấy, bọn nó lựa chọn sơn cốc kia làm mộ tràng cho bản thân, đến lúc không được, sẽ đi đến đó chờ chết, cho nên mới gọi là mộ kiếm sỉ long. Ngươi không cần lo lắng, Lôi Thiết Nhĩ sẽ không đi quật mộ, tìm vật bồi táng đâu.”
Lôi Thiết Nhĩ đi tới: “Ngươi nhìn xem, thích hợp không?”
Tây Lợi Á phiên dịch cho Bạch Hạo nghe, hắn gật gật đầu, làm bộ như chăm chú kiểm tra cốt thú, do đó tránh đi ánh mắt nóng bỏng của giống đực thú nhân kia. Hắn thực chịu không nổi một nhóm đại nam nhân dùng loại ánh mắt này nhìn mình, nổi hết cả da gà.
“Cần bao nhiêu cái? Chúng ta sẽ nhanh chóng đi lấy thêm?” Lôi Thiết Nhĩ thoáng có chút mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-thu-nhan-quoc-gia/1359511/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.