Chương trước
Chương sau
Hôn nhân thời cổ đại có thật nhiều quy củ cùng kiêng kị, ví dụ: nữ tử trước khi xuất giá cần “Tọa giá” – ngồi im một chỗ không cử động; học xướng “Khóc giá ca” *; mà trong lúc này, lượng cơm ăn hàng ngày cũng phải giảm bớt rất nhiều, để cho thân thể thêm mong manh yểu điệu. Bởi vì Ngả Á là nam tử, tất nhiên là không cần tuân thủ điều này, hơn nữa ta cũng không đành lòng để hắn chịu tội.
Mặt trên này không cần tuân thủ, nhưng trước khi thành thân một ngày, song phương không thể gặp mặt là quy củ, dù có thể nào cũng không thể ngoại lệ, vốn ta không muốn tuân thủ, nhưng các thẩm nương cứ lải nhải bên tai đến chịu không nổi, rơi vào đường cùng nên chỉ có thể đáp ứng. Cho nên Ngả Á rời khỏi viện tử của ta, dọn sang Tân Uyển Tiểu Trúc cách vách ở tạm, nơi đó phong cảnh di nhân (mê người),cảnh sắc tú lệ, Ngả Á rất thích nơi này.
Nếu hắn thích như vậy, sau khi thành thân chúng ta có thể dọn tới nơi này cư ngụ.
Bởi vì hôn sự vội vàng, các sư huynh đệ ra ngoài du lịch sấm đãng chỉ có một số người kịp trở về, nhị sư huynh, tam sư huynh, lục sư đệ, bát sư đệ cùng tiểu sư đệ đã trở lại, những người khác còn ở trên đường.
Ngả Á vẫn chưa tìm được nhà, không có người của nương gia (nhà mẹ đẻ),cho nên Tân Uyển Tiểu Trúc tạm thời tính làm nhà của hắn, một ít thẩm nương đảm nhiệm làm người nhà của hắn, này là vì cát lợi.
Giờ thìn ngày mai sẽ xuất phát từ nơi này, đại kiệu tám người nâng đem người cưới trở về.
Ngày mai sẽ được cùng ái nhân thành thân dưới sự chứng kiến của mọi người, nói không cao hứng là giả, từ sáng sớm đến bây giờ khóe miệng của ta luôn luôn câu lên, nhìn cái gì đều cảm thấy đẹp mắt hơn hẳn.
Còn có tập tục áp sàng – trước tân hôn một đêm, cần tìm một đồng tử ngủ ở trên giường, để tránh tân sàng thành ‘Hung sàng’, tục ngữ cũng có nói: ‘Ngủ không giường, trượng phu không chết thì thê tử chết’** nhóm thẩm nương nói đến đây lại nhấn mạnh thêm, đạo lý rõ ràng, ta không muốn tuân thủ cũng không được.
Bởi vì Ngả Á là nam tử, mà người áp sàng nhất định phải là người không thông hiểu chuyện ***, mọi người đem ánh mắt chuyển tới trên người các vị sư huynh. Tam sư huynh, lục sư đệ, bát sư đệ cùng tiểu sư đệ mấy người này vốn không thuần khiết, đã sớm tiêm nhiễm chuyện giường chiếu, cho nên gánh nặng áp sàng này liền dừng trên người nhị sư huynh.
Nhị sư huynh đều đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn chưa có ai vừa ý, mọi người không khỏi bắn mấy ánh mắt trêu chọc về phía hắn. Nhị sư huynh cố nén mặt đỏ, cố gắng làm mặt trắng lạnh, tranh thủ tiến vào cảnh giới vô thị (không thấy, coi thường).
Hắn cái dạng này làm cho người ta càng nhìn càng muốn bật cười.
Nhị sư huynh liếc xéo ta một cái, “Còn cười nữa ta sẽ đình công.”
“Khụ.” Ta khụ một tiếng, cố gắng che dấu ý cười trong mắt, “Nhị sư huynh ngươi xem, ta không có cười.”
“Hừ.”
Cơm trưa đi qua, lại đem các loại trình tự thú thê ngày mai dợt qua một lần, giữa chừng vì khẩn trương mà làm sai mấy lần, nhất là lúc ra đón kiệu hoa, không biết nên bước chân như thế nào, mỗi khi đến đoạn này là đáy lòng cảm thấy buồn cười, xem ra bình tĩnh đã rời khỏi ta xa đến mấy ngày rồi. Thật vất vả chịu đựng đến tối, ăn cơm xong, sở tẩy, lên giường nghỉ ngơi. Chính là. . . Nằm lăn qua lăn lại nửa canh giờ, tuy rằng trong khoảng thời gian này đại não đang ở trong trạng thái phóng không (không suy nghĩ, yên ổn),nhưng là vẫn trằn trọc trở mình, không hề thấy buồn ngủ, bởi vì khuỷu tay thiếu một người, cảm giác trống vắng thập phần khó chịu. Không biết Ngả Á có thể đang cô chẩm nan miên (gối đơn khó ngủ) hay không?
————
Mới vừa chợp mắt một lát, ta đã bị người đánh thức, nhìn nhìn canh giờ, mới vừa tới giờ mão mà thôi.
Tiểu Chu nói : “Thiếu gia, nên rời giường thu thập rồi.”
“Hảo.” Ta duỗi cái lưng mệt mỏi, ngồi dậy mặc quần áo.
“Thiếu gia, để ta giúp ngài mặc.”
Sau ngày đó lễ phục đã bị sửa lại vài lần, kiểu cách cũng phúc tạp hơn rất nhiều, nhất là phần từ cổ áo phủ đầy những hoa văn phức tạp cho đến khuy áo được sắp xếp chỉnh chu, mấy thứ này khiến ta đau đầu không thôi. Ta không biết nên làm sao mặc, hơn nữa lâu nay cũng không mặc cho chỉnh tề, thấy Tiểu Chu có ý tốt muốn hỗ trợ ta liền đáp ứng. Bởi vì cho tới bây giờ đều không có thói quen để cho người khác hầu hạ mặc quần áo, cho nên Tiểu Chu giúp ta mặc xong nội sam cùng trung y xong, ta liền phất tay để hắn lui ra, tự mình mặc ngoại sam vào.
Đi ra ngoài, ngoại thất đốt rất nhiều đèn, sáng rực như ban ngày, lúc này ta đây mới nhìn rõ sắc mặt Tiểu Chu có phần suy sụp, nhưng đôi mắt rất có thần thái.”Tiểu Chu, sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”
“Tối hôm qua ngủ không ngon.”
“Ân?”
“Thiếu gia thành thân nên ta kích động.” Tiểu Chu cao hứng nói.
Ta buồn cười nói : “Thiếu gia ta kết hôn ngươi kích động cái gì.”
“Bởi vì là thiếu gia nên ta mới kích động chứ.”
“A.”
“Thiếu gia, Ngô tẩu mới vừa ngao canh hạt sen, ngươi uống dằn bụng đi, một lát tới giờ lành phải đi nghênh thú thiếu phu nhân, đến lúc đó sẽ bận rộn lắm.”
“Ân, ngươi cũng ngồi xuống uống đi.”
“Cám ơn thiếu gia. . . . Tay nghề Ngô tẩu vẫn luôn tốt như vậy.”
************
Lăng Phong giờ mão xuống giường, mà Ngả Á giờ dần canh ba đã bị người kéo dậy, đêm qua hắn ngủ muộn, khoảng giờ Tý mới trên giường, lại bởi vì thiếu Lăng Phong bên cạnh, hắn cũng đã trằn trọc rất lâu mới ngủ được.
Giờ dần canh ba lại bị người gọi dậy, bởi vì thiếu ngru ngiêm trọng, sắc mặt Ngả Á không thế nào tốt cho được, nhưng là nghĩ đến hôm nay sẽ trở thành thê tử của Lăng Phong, hắn cố gắng giữ vững tinh thần, chà xát hai tay đến nóng lên, đập đập vào hai má, khơi thông các mạch máu trên mặt, khiến đôi má thoạt nhìn hồng nhuận mê người.
Dựa theo tập tục, nữ tử trước khi xuất giá, mẫu thân sẽ vì nàng chải tóc, tuy rằng Ngả Á là nam nhân, nhưng tập tục này vẫn không thể miễn, bởi vì mẫu thân hắn không ở đây, mẹ chồng Lý Tương Ngọc liền tiếp nhận công việc này.
Ngả Á có một đầu tóc đen bóng nhu thuận, mềm mại phát sáng, chiếc lược có thể dễ dàng trượt xuống từ gốc đến ngọn tóc.
Lý Tương Ngọc đứng phía sau hắn, hiền lành nhìn người sẽ làm bạn với nhi tử cả đời, càng nhìn càng thấy yêu thích.
“Một chải chải tới đuôi, phú Quý không cần lo;
Hai chải chải tới đuôi, vô bệnh lại vô ưu;
Ba chải chải tới đuôi, nhiều con lại nhiều thọ;
Tiếp chải chải tới đuôi, cử án lại tề mi;
Hai chải chải tới đuôi, liền cánh cùng song phi;
Ba chải chải tới đuôi, vĩnh kết đồng tâm bội.
Có đầu có đuôi, phú phú quý quý.” ***
Chải tóc xong, Lý Tương Ngọc đem một chén canh hạt sen đặt vào tay Ngả Á nói : “Trước khi xuất giá vốn là không thể ăn đồ vật này nọ, nhưng hiện tại thân mình con không thể chịu đói, đây là canh hạt sen mà Ngô tẩu ngao, nhân lúc còn nóng mà uống đi.”
Nghe mùi canh hạt sen, cái bụng của Ngả Á thực cấp mặt mũi mà thầm thì kêu, dưới ánh nhìn của Lý Tương Ngọc, mặt hắn hơi hơi đỏ hồng, có chút xấu hổ nói: “Đa tạ.”
“Từ hôm nay trở đi chúng ta đã là người một nhà, Tiểu Á không cần khách khí với ta như vậy.” Lý Tương Ngọc cười nói.
“Hảo. . . . Nương, người cũng uống đi, nhiều như vậy con uống không hết.” Ngả Á thần sắc tự nhiên sửa miệng, đứng dậy múc thêm một chén nữa cho nàng.
Nghe vậy, Lý Tương Ngọc đại hỉ, đôi mắt cơ hồ híp lại thành sợi chỉ, “Hảo, Tiểu Á thực ngoan.”
Trong âm thanh náo nhiệt, tiếng pháo nổ hoan hỉ , ta cưỡi con ngựa cao to đi đến trước cửa Tân Uyển Tiểu Trúc. Xuống ngựa, bên cửa có vài người ngăn lại, ngoài các thẩm nương trước nay thích nháo còn có vài cái tiểu tiểu nha đầu. Các nàng nhất trí chống nạnh, chắn ở ngoài cửa, diễu võ dương oai, đắc ý hướng về phía ta cười. Ta cười yếu ớt chu toàn mọi yêu cầu của các nàng, cuối cùng cơ hồ tiêu tán hết tiền lì xì trên người mới được các nàng cho phép tiến vào tân uyển tiểu trúc.
Đi vào tân phòng, Ngả Á một thân hồng sắc nghê thường ngồi ngay ngắn ở bên kia, hai má ửng lên một tầng son mỏng, đồng tử tràn ngập ba quang liễm diễm, hắn giống như là yêu tinh lạc đường nơi trần thế, xinh đẹp lại tràn ngập ma mị, ta nheo mắt, trong lòng chấn động, liếc mắt đã là vạn năm. . .
“Tứ sư ca, đừng có thất thần nữa, mau lên đi, canh giờ tới rồi.” Tiểu sư đệ cười hi hi nhắc nhở nói.
Khóe miệng ta câu lên, chậm rãi tiến đến, chìa tay trái, hắn ngước lên khóe mắt nhìn ta một cái, thân thủ nắm chặt tay của ta.
“Chấp tử chi thủ.”
“Dữ tử giai lão.” ****
————-
* [Tọa giá], [Khóc giá ca]: Trước ngày trọng đại một thời gian, cô dâu mới sẽ phải xa rời các hoạt động thường nhật và bị nhốt vào một ngôi nhà riêng và chỉ gặp những người bạn thân. Cô dâu sẽ hát những khúc ca than vãn về sự chia xa của mình với người thân và thậm chí… nguyền rủa bà mai. Nghi lễ này thường được gọi là “chuồng gà” để thể hiện sự cách ly dần dần cô dâu và gia đình cô dâu.
** Nguyên văn là: Thụy không sàng, bất tử trượng phu, diệc tử thê tử. ‘Không’ ở đây là khoảng không, trống rỗng – chỉ giường chưa được đồng tử ngủ trước tân hôn.
*** Theo bạn tìm được thì câu nói khi chải tóc là: “1 chải chải tới đuôi (nghĩa là tình duyên ko đứt đoạn),2 chải răng long đầu bạc, 3 chải con cháu đầy nhà”
**** “Nắm tay nhau cùng chết”
“Cùng bạc đầu giai lão”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.