Tôn lão thúc cắt thịt, Dương Thạch Phong cân, hai người vùi đầu làm cả một buổi sáng.
Chờ đến giữa trưa mặt trời dâng lên cao, người trong sân rốt cuộc đều mang theo vẻ mặt mãn nguyện, mỉm cười rời đi.
Lúc này, toàn bộ chỗ thịt lợn rừng cũng chỉ dư lại không đến một phần mười.
Dương Thạch Phong dùng đao đem chân sau cắt một khối thịt to, dùng dây thừng buộc lên đưa cho Tôn lão thúc, “Lão thúc, hôm nay vất vả, thúc cầm lấy chỗ thịt này về nhà ăn. Phần còn dư lại chúng ta không bán nữa, mà để trong nhà ăn.”
Tôn lão thúc cũng không khách khí, cao hứng tiếp nhận thịt lợn cũng tầm năm, sáu cân, cười đến không khép được miệng, “Được rồi, lão thúc ta về đây. Ta để lại công cụ cho cháu dùng, cháu dùng xong mang đến trả cho ta là được.”
Dương Thạch Phong nói lời cảm tạ, đưa Tôn lão thúc ra phía sau cửa, dùng dao chia số thịt còn dư lại ra nhiều phần, tính toán đưa cho những người hôm qua đã giúp hắn khiêng lợn từ trên núi về.
“A, Thạch Phong, thịt lợn bán chỉ còn lại từng này sao?” Tống Quyên Hoa cười ha hả từ ngoài cửa tiến vào, nhìn chằm chằm chỗ thịt lợn trên mặt đất, đôi mắt không dời đi nổi.
Dương Thạch Phong ngẩng đầu nhìn bà một cái, cúi đầu tiếp tục cắt thịt lợn, “Đúng vậy, bán xong rồi.”
Tống Quyên Hoa bĩu môi, vẫy tay bảo hai tiểu gia hỏa đi theo sau nhanh lại đây, “Các ngươi mau đến đây nhìn xem, đây là thịt lợn rừng mà đại ca ca của các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4485007/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.