“Vì sao lại phải chạy bộ? Còn nữa sao kêu cũng có thể chữa bệnh?” Tống Đại Vĩ nghi hoặc khó hiểu.
“Đương nhiên, trái tim ngươi sắp hỏng, dần dần sẽ ngừng đập, nhưng chạy bộ có thể giúp tim đập nhanh hơn, vừa lúc trị liệu bệnh này. Ngươi ngẫm lại xem có phải mỗi lần ngươi chạy bộ, tim đều đập đặc biệt nhanh?”
Tống Đại Vĩ nghĩ lại thật đúng là như vậy. Nghi hoặc trong lòng tiêu trừ. Lúc này lại nghe Thập Nhất tiếp tục giải thích: “Về phần hô to, là bởi vì trong cơ thể sinh bệnh có trọc khí, cần thiết phải được bài xuất ra ngoài. Hô to sẽ có thể làm cho trọc khí bài xuất ra ngoài rất nhanh, như vậy phục hồi cũng càng nhanh.”
Tống Đại Vĩ tin tưởng không nghi ngờ, gật đầu liên tục, hoàn toàn đã quên hắn hôm nay tới là ôm mục đích gì.
Đối với hắn mà nói, háo sắc sao có thể quan trọng bằng mạng sống được.
“Được rồi, ngươi đi về đi. Trong vòng một tháng tốt nhất đừng đụng vào thịt cá, cũng đừng uống rượu, càng không thể dính nữ sắc. Bằng không bệnh chỉ càng ngày càng thêm nghiêm trọng.” Thập Nhất lại bổ cho hắn thêm một đao.
Tống Đại Vĩ ngập ngừng, trong lòng sầu phát điên, chỉ cảm thấy yêu cầu này quả thực muốn mệnh hắn.
Không thể ăn thịt uống rượu còn có thể, nhưng không thể đụng vào nữ nhân? Hắn từ năm mười bốn tuổi khai trai chưa ngừng chạm vào nữ sắc một ngày nào? Hắn sao có thể nhịn được?
Xem thần sắc Tống Đại Vĩ, Thập Nhất chậm rì rì nói: “Ngươi phải nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4484992/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.