Tống Quyên hoa một mình tự biên tự diễn, đem những lời có thể khen tặng Thập Nhất đều nói một lượt. Cuối cùng, giọng nói cũng bốc hỏa. Tuy nhiên, người bên kia ăn cơm xong rồi cũng không thèm nói với bà một câu. Trong lòng bà cũng hiểu không thể trông cậy vào Thập Nhất có thể chủ động tiếp lời nói của mình. Nếu muốn nhờ nàng trị chân cho đệ đệ, vẫn phải là bà chủ động mở miệng.
Vì thế, Tống Quyên hoa lại lần nữa dày mặt, nói mục đích của chính mình, “Thập Nhất cô nương, ta biết ngươi có đại bản lĩnh, là người có tâm địa Bồ Tát, chỉ cần người có bệnh, có tai tìm ngươi là sẽ được cứu giúp. Thập Nhất cô nương, ngươi thương cho đệ đệ của ta đi. Hắn còn trẻ, cả đời nếu phải què chân thì thật đáng thương, ngươi cứu hắn có được không? Đại ân, đại đức của ngươi chúng ta suốt đời không quên.”
Thập Nhất ăn xong một ngụm cơm cuối cùng trong chén, lau miệng, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Tống Quyên hoa, hỏi: “Muốn ta cứu đệ đệ ngươi sao?”
Tống Quyên Hoa hai mắt sáng ngời, lập tức gật đầu như đảo tỏi, “Đúng đúng, Thập Nhất cô nương ngươi thương chúng ta, chữa chân cho đệ đệ ta đi.”
Thập Nhất gật gật đầu, thong thả ung dung nói: “Muốn ta cứu đệ đệ ngươi cũng được, nhưng là —— ta có điều kiện, liền xem các ngươi có đáp ứng hay không.”
Còn có điều kiện? Tống Quyên hoa do dự một chút, thử thăm dò hỏi: “Có điều kiện gì?”
Thập Nhất giơ năm ngón tay “ta muốn năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4484989/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.