Người Trương gia kích động nhào về phía hài tử, ôm hài tử vừa khóc vừa cười.
Trương ngũ bá còn tính bình tĩnh, vẫn nhớ rõ đây đều là công lao của cô Thập Nhất nương, kích động nhìn Thập Nhất nói cảm ơn: “Cảm ơn cô Thập Nhất nương, ngài nhưng ân nhân cứu mạng nhà chúng ta, thật cám ơn ngài, nếu không có ngài, đứa nhỏ này mệnh cũng không còn.”
Thập Nhất sợ nhất là việc ứng phó với người khác thao thao bất tuyệt cảm tạ, xua xua tay nói “Được rồi, đừng hơn nữa. Ngày mai các ngươi đi lên trấn trên mua chút thuốc trở về cho hài tử uống, kể lại sự tình cho đại phu, đại phu sẽ kê đơn cho các ngươi.”
Trương ngũ bá gật đầu không thôi, “Được được, ta đã biết, ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Mọi việc đã xong, Thập Nhất cũng không muốn ở lại chỗ này cho người ta xem xét, chỉ chỏ như một con khỉ, liền nhìn về phía Dương Thạch Phong, nhướng mày, “Đi được chưa?”
Dương Thạch Phong tươi cười, gật gật đầu, “Được, chúng ta về nhà đi.” Sau đó, hắn quay ra chào người Trương gia rồi mang theo Thập Nhất rời đi.
“Thập Nhất, ngươi vừa mới làm là phương pháp gì vậy? Thật quá thần kỳ, rõ ràng Tiểu Sinh đã ngừng thở, nhưng sau đó lại sống lại?” Dương Thạch Phong quá tò mò với biện pháp cấp cứu vừa rồi của Thập Nhất. Hắn trước nay chưa từng thấy qua phương pháp như vậy.
“Phương pháp vừa rồi chuyên dùng cho loại tình huống này, nếu gặp phải tình huống đột phát, người bệnh hô hấp bị đình chỉ hoặc là nhịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4484984/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.