Cạnh ruộng của Dương Thạch Phong là ruộng của gia đình họ Trương, luận về bối phận, Dương Thạch Phong còn phải gọi người đương gia nhà này một tiếng Trương ngũ bá. Cả nhà Trương ngũ bá cũng đang cắt lúa đến khí thế ngất trời, chẳng qua nhà bọn họ người nhiều, một nhà bảy người đều ở ngoài ruộng lao động, đối lập với Dương Thạch Phong chỉ có một người, mồ hôi như mưa, nhìn hắn liền có vẻ phá lệ thê lương.
Trương ngũ bá ngồi dậy nghỉ thấy Dương Thạch Phong động tác lưu loát, trong mắt bao hàm một tia thưởng thức nói: “Thạch Phong, tốc độ cắt lúa của cháu gần bằng hai người ngũ bá.”
Dương Thạch Phong một bên nhanh chóng cắt lúa, một bên cười cười trả lời: “Ngũ bá, cháu tuổi trẻ mà.”
Trương ngũ bá sang sảng cười, “Đúng vậy, lão gia hỏa chúng ta không thể so với người trẻ tuổi được. Dù sao Thạch Phong à, cháu cũng không cần cố quá, nếu cần thì hãy cứ nghỉ ngơi, đừng để thân thể mệt muốn chết.”
Dương Thạch Phong gật đầu, “Cháu biết thưa ngũ bá.”
Trương ngũ bá rất thích hậu bối Dương Thạch Phong này, là người có khả năng, tính tình cũng tốt, một mình chiếu cố gia gia bị tê liệt. Nhưng từ trước tới nay không luồn cúi ai, ông tin tưởng, một tiểu tử tốt như vậy khó khăn chỉ là tạm thời, một ngày nào đó Thạch Phong sẽ so với bất cứ ai đều tốt hơn. Ông nếu có một đứa con trai như vậy thì nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Đáng tiếc, ba nhi tử nhà ông đều không nên thân, một người so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4484981/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.