Vừa sáng tinh mơ, trong một gian phòng khác ở tây viện Quan gia khói trắng bốc lên, mùi thơm phả vào mũi. Đó là huynh muội Quan gia đang ở bên trong chưng nấu rượu lương thực lên men. Trong phòng theo thứ tự bày mấy nồi hấp lớn, trong nồi đang chưng nấu gạo cùng cao lương, chờ lương thực chưng chín sau đó thêm vào men rượu quấy đều xong, sau đó lại đem đến trong một gian phòng sạch sẽ khác hong khô, sau đó đựng vào trong vò lên men, sau khi lên men tốt, sẽ do Đồ Tô đi cất. Bởi vì bây giờ còn là tiểu đánh tiểu nháo (làm số lượng nhỏ),cho nên bốn huynh muội bọn họ thêm mấy tiểu nhị là có thể làm xong, Đồ Tô nghĩ về sau nếu là phường rượu mở rộng, nàng sẽ đem các trình tự làm việc tách ra, việc nặng việc mệt để cho tiểu nhị làm, chính nàng chỉ phụ trách phần công việc có kỹ thuật là được. Sau khi làm xong những việc này, nàng chỉ huy Quan Văn cùng tiểu nhị nâng ra rượu phôi lần trước lên men tốt, nàng liền bắt đầu cất, sau khi dùng dụng cụ cất đặc chế đem rượu phôi đun nóng, rượu tinh chế ở trạng thái khí thông qua ống dẫn đưa qua tầng dụng cụ đựng nước lạnh, sau đó đọng lại, cuối cùng sẽ thành rượu đế có độ tinh khiết rất cao. Đương nhiên rượu gạo sẽ không cần phiền toái như vậy. Những dụng cụ này đều là Đồ Tô dựa vào trí nhớ vẽ bản vẽ tốt, sau đó để cho Quan Hậu Tề cùng Quan Mao giúp đỡ tạo ra. Nàng ngày bé thường đi theo ông nội ở phường rượu nhỏ nhà mình làm việc. Khi đó, nhà nàng còn không mua nổi thiết bị ủ rượu chuyên nghiệp, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất để ủ rượu, lại bán giá rẻ cho hương thân chung quanh, nguồn tiêu thụ vô cùng có hạn, vì vậy kiếm được cũng chỉ đủ ăn cơm mà thôi. Lại về sau, theo gia cảnh cải thiện, nhà nàng cũng có một bộ thiết bị ủ rượu mua lại. Vì vậy phương pháp này cũng chậm rãi bị mọi người gác lại. Lại về sau nữa khi nàng mở công ty rượu, căn bản không cần tự mình động thủ, hết thảy đều có nhân tài cùng thiết bị chuyên nghiệp đến làm. Đồ Tô vừa nghĩ vừa vội vàng công việc trên tay, chờ nhớ lại chuyện tình liên quan xong, nước thô ban đầu cũng đã cất tốt. Cất sau rượu chia làm loại hương nồng đậm, loại mùi thơm ngát cùng loại mùi tương, hương rượu phả vào mũi, mọi người từ xa đã có thể ngửi được. Chóp mũi Quan Mao thậm chí ở phố đối diện đã ngửi thấy được mùi, nhanh chóng buông xuống công việc trong tay vội vàng chạy lại đây. “Hắc hắc, Đại muội, có muốn ta giúp muội nếm thử hương vị không?” Quan Mao xoa xoa tay, chớp một đôi ánh mắt đen láy hỏi. Tang Lạc liếc mắt lườm hắn một cái: “Hừ, muốn uống cứ việc nói thẳng.” Quan Mao bị vạch trần cũng không giận, vẫn đang hắc hắc cười không ngừng. Đồ Tô cười đưa cho hắn một chén nhỏ: “Rượu này rất mạnh, huynh uống ít một chút, uống say, lần sau nương sẽ không cho huynh vào đây nữa.” Quan Mao cười ngây ngô tiếp nhận chén rượu, đầu tiên là chậc lưỡi chậm rãi nếm thử, sau đó mạnh mẽ uống vào, uống hết một chén, hắn dường như còn chưa đã nghiền, tay giơ cái chén không, chớp ánh mắt tội nghiệp nhìn Đồ Tô. Đồ Tô làm bộ như không phát hiện, sau đó không chút để ý nói: “Nương lập tức sẽ tới đây.” Quan Mao có chút hoảng hốt, vội nói: “Ai nha, ta đột nhiên nhớ tới công việc trong cửa hàng còn chưa làm xong đâu, đi đây.” Nói xong lòng bàn chân giống như bôi dầu chạy đi. Quan Mao vừa đi, Đồ Tô liền nhanh chóng đem công cụ thu hồi cất đi, sau đó lại đi ra ngoài kêu tiểu nhị tiến vào, nâng hũ rượu đã đậy kín, cất giấu xuống hầm ngầm chôn kỹ. Mặt khác lại để lại vài hũ rượu đế loại hương nồng đậm cùng rượu gạo độ cồn không mạnh lưu trữ để người trong nhà uống. Tiểu nhị vừa làm xong, Tô Trung Thần cũng thò đầu nhìn vào. Hắn vừa đi vừa hấp cái mũi, một bộ dáng vô cùng khát vọng nhưng lại làm ra vẻ không thích rất buồn cười, làm cho người ta cảm thấy rất muốn cười. Đồ Tô cũng không để ý đến hắn, trực tiếp chỉ huy tiểu nhị làm việc. Tô Trung Thần chuyển động trong chốc lát, giúp đỡ mọi người làm việc một hồi, thấy uống rượu ké là vô vọng, đành phải rầu rĩ quay về đường cũ. Tang Lạc than thở nói: “Vì sao nam nhân đều thích rượu a?” Đợi đến lúc ăn cơm chiều, Đồ Tô đặc biệt sai người mang rượu lên, rót cho bọn hắn mỗi người một ly, ngay cả Quan Trung cũng có. Bởi vì trong nhà chỉ có một mình Quan Trung là nô bộc, thêm nữa là cả nhà Lâm thị đều là xuất thân nghèo khổ, trước kia cũng chưa từng sai sử người khác, bởi vậy đều không đem hắn làm hạ nhân mà sai bảo, chỉ xem hắn như tiểu nhị. Khi ăn cơm thì ở cùng trên một cái bàn, Quan Trung lúc đầu thực không được tự nhiên, về sau chậm rãi cũng thành thói quen. Đồ Tô cùng Tang Lạc lại tự mình xuống bếp làm cá chua ngọt, trứng muối, đậu hủ, hầm gà, rau trộn ngó sen, lạc rang, tôm nõn đồ ăn nhắm rượu vân vân. Quan Hậu Tề cùng Quan Mao uống mặt mày hồng hào, liên tục hô đã nghiền. Tô Trung Thần miệng cũng là lẩm bẩm: “Rượu bất túy nhân nhân tự túy, thiên bôi ẩm tẫn lưu linh quý… Túy ngọa trác đầu quân mạc tiếu, kỉ nhân năng giải tửu thâm vị” (Rượu không làm người say người tự say, Lưu Linh Quý uống cạn ngàn chén… Say nằm đầu bàn không ai cười, mấy ai có thể hiểu hương vị đậm đà của rượu -> QA: Ta dịch có thể chưa chuẩn lắm mong các nàng thông cảm, cái khoản dịch thơ là ta sợ vô cùng! TT_TT Khổ nỗi Tô ca toàn xuất khẩu thành thơ để hành ta!) Mấy người đang uống náo nhiệt, lại nghe có người nói: “Các ngươi được lắm, có ăn ngon cũng không nói cho ta biết!” Mọi người vừa quay đầu thì thấy, đúng là Tôn Bình An. Đám người Quan Trung cùng Quan Văn vội vàng đứng dậy tiếp đón. Tôn Bình An vội nói: “Đừng đừng, đều ngồi đi, ta cũng không xem mình là người ngoài, không cần tiếp đón đã đi vào, các ngươi cũng đừng khách khí.” Nói xong liền trực tiếp ngồi giữa Quan Mao cùng Quan Văn. Quan Trung tiến lên thêm cho hắn một bộ bát đũa. Quan Mao cười vỗ vai Tôn Bình An nói: “Tôn lão đệ, đệ cũng đừng trách ta, ta là đã sớm nghĩ tới đệ. Nhưng là tiểu nhị nhà đệ nói không biết đệ chừng nào thì trở về nha. Đệ lại đây ta nói cho đệ, nhưng đệ đừng nói cho người khác — ta ở dưới tàng cây ngô đồng trong sân ẩn dấu một vò rượu ngon… Thời điểm ta khác hai ta lấy lên uống.” Quan Mao tuy là đè thấp thanh âm, nhưng là người đang ngồi không một ai không nghe được. (QA: -_-!!! Ngốc!!!) Tô Trung Thần cuốn đầu lưỡi nói: “Hừ, còn cho là cơ mật đâu. Có người đã sớm hưởng qua.” Quan Mao vừa nghe nóng nảy, liên thanh hỏi: “Ai uống? Ai uống?” Quan Văn lập tức cười đi lên hoà giải, Đồ Tô thì liếc mắt quét Quan Văn một cái, người này càng ngày càng xấu xa, hắn bình thường một bộ dáng không có hứng thú với rượu, cho nên nàng mới buông tha Quan Mao để cho hắn hỗ trợ làm việc, hóa ra hắn không phải không uống, mà là vụng trộm uống. Quan Văn tranh thủ liếc mắt trừng Tô Trung Thần một cái, Tô ngốc tử căn bản không cảm giác được, vẫn mồm miệng không rõ như cũ nhắc tới cái gì 《say rượu ca 》. “Đến đến, Mậu Tài hiền đệ, ta kính đệ một ly, cung chúc đệ đại triển bằng đồ, tiền trình tự cẩm (giang rộng cánh chim, tiền đồ như gấm).” Đồ Tô thế mới biết Quan Văn đã có tên tự gọi là Mậu Tài, tên này… “Tô Đại ca, ta cũng cầu chúc huynh sớm ngày đề tên bảng vàng.” Tô Trung Thần lắc đầu, vẫn là cuốn đầu lưỡi nói: “Không không, ta thích theo đuổi đạo lý của thánh hiền, đọc sách không vì cầu gạo lương. Huống chi hiện nay triều đình gian thần nắm quyền, quốc sự ngày càng không tốt, Tô mỗ quyết không cùng bọn hắn thông đồng làm bậy, tiểu sinh hài lòng với nghèo khó, chỉ lo thân mình…” Quan Trung nghe hắn càng nói càng hồ đồ, lo sợ hắn phạm vào kiêng kị. Liền tiến lên khuyên nhủ: “Ta nói Tô công tử, ngươi là uống nhiều rồi. Mau trở về nghỉ tạm đi.” Nói xong liền muốn đỡ hắn rời bàn tiệc, Tô Trung Thần không chịu rời đi, miệng còn nói: “Nhiều ư, không nhiều mà.” Chỉ là, hắn làm sao tránh được Quan Trung, cuối cùng vẫn là bị tha cách xa bàn rượu. Quan Mao đánh cái nấc rượu nói: “Người đọc sách chính là uống rượu không tốt, mới mấy chén đã say thành như vậy.” Tôn Bình An cũng nói tiếp: “Đó là đương nhiên.” Vì thế hai người đều không thích đọc sách này đã tìm được đề tài chung, càng nói càng nhiều. Bọn họ uống, ba người Đồ Tô cùng Lâm thị cũng ăn xong cơm rồi. Tang Lạc khuyên nhủ: “Nương, nơi này rất ầm ĩ, nương trở về phòng, để cho bọn họ uống đi, một lát ta tới thu thập.” Lâm thị cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, gật gật đầu liền đứng dậy trở về phòng. Trên đường, nàng còn nói thêm: “Nay công việc trong nhà càng ngày càng nhiều, chi bằng cứ đi mua một nha đầu đi, chọn người có khả năng làm việc nặng là được.” Đồ Tô cười nói: “Được, nương xem rồi mua là được.” Lâm thị gật đầu, vịn tay Tang Lạc đi vào phòng. Đông viện, sau khi Quan Trung đem Tô Trung Thần dìu đến trên giường. Thở dài thật cẩn thận đắp cái chăn mỏng cho hắn, lại châm đèn lấy nước xong, sau khi hắn (Quan Trung) thu thập tốt, quay người lại liền chống lại ánh mắt trong trẻo kia của Tô Trung Thần. Quan Trung sợ run một chút nói: “Thiếu… Tô công tử hóa ra không có say?” Tô Trung Thần lúc này giống như thay đổi thành một người khác vậy, chậm rãi ngồi xuống, sau một lúc lâu không nói lời nào. Quan Trung thật cẩn thận hỏi: “Công tử đây là làm sao vậy?” Tô Trung Thần vẫn là không nói chuyện, Quan Trung tròng mắt vòng vo mấy vòng, lấy hiểu biết của hắn đối với công tử, lúc này chắc là đụng phải vấn đề khó có thể giải quyết. Hắn lại liên tưởng tới chuyện đã xảy ra nhiều ngày nay, trong lòng dần dần hiểu ra, vì thế hắn thật cẩn thận thử nói: “Là vì Đồ Tô cô nương?” Tô Trung Thần biểu tình có chút dao động, gật gật đầu lập tức lại lắc đầu. Quan Trung tiếp tục nghi ngờ nói: “Nàng, hoài nghi ngài?” Quan Trung nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Đồ Tô cô nương tuổi không lớn, nhưng có một đôi mắt sắc bén, lại rất thông minh, nàng hoài nghi công tử là chuyện sớm muộn. Chính là nếu nói cho nàng, chỉ sợ sẽ có phiền toái không cần thiết — Quả thực không phải tiểu nhân không tín nhiệm nàng, mà là sợ nàng trong lúc vô ý vạch trần ra.” Quan Trung ngẩng đầu nhìn nóc nhà, thở dài một hơi thật dài. “Thiếu gia có từng suy nghĩ, chúng ta nếu là không nói cho nàng, lấy tính tình của nàng về sau nhất định sẽ oán thiếu gia…” Tô Trung Thần cũng hiểu được lý lẽ này, trong lòng cũng đi theo mâu thuẫn lên. Trong lúc nhất thời chủ tớ hai người thở dài thở ngắn, đều nghĩ không ra một cái chủ ý đẹp cả đôi đường. Thật lâu sau sau, Tô Trung Thần đè thấp thanh âm mở miệng nói: “Ta muốn đi kinh thành một chuyến.” Quan Trung giật mình một cái, hắn vẫn là không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền hù chết người. Quan Trung không để ý trả lời lời của hắn, vội vàng đứng dậy đẩy cửa ra xem xét động tĩnh trong viện một phen, Tô Trung Thần ở hắn phía sau cười nói: “Ngươi yên tâm đi, nếu có động tĩnh, cách hơn vài trượng ta cũng có thể nghe được.” Quan Trung vẫn nói: “Vẫn là cẩn thận tốt hơn.” Hắn thấy quả thật không có người, mới đóng cửa lại xoay người vào nhà tiếp tục cùng Tô Trung Thần nói chuyện. Thần sắc kinh hãi trên mặt Quan Trung vẫn chưa tiêu giảm, vội vàng nói: “Không, không thể! Công tử tuy rằng thay đổi khuôn mặt, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu là bị người có tâm nhận ra được, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?” Tô Trung Thần trầm mặc sau một lúc lâu, chậm rãi nói: “Tuy là nói như thế, ta gần đây càng ngày càng mâu thuẫn, người một nhà này đã thực không dễ dàng, khó khăn lắm mới có vài ngày yên tĩnh, nếu lại vì ta dính dáng đến chuyện gì, ta lo lắng. Có lẽ, lúc trước ta không nên vào nhà này.” Quan Trung vẫn đang nỗ lực khuyên nhủ: “Công tử không cần lòng mang bất an, tục ngữ nói, thời trẻ qua mau, không người nào tốt trăm ngày. Ngày lành của vị kia ở kinh thành sợ là không lâu. Chúng ta chỉ cần nhịn thêm một thời gian nữa, đợi cho vị kia rơi đài, công tử sửa lại án xử sai giải tội, hết thảy không phải đều tốt lắm. Lui một vạn bước mà nói, một khi chúng ta nghe được tiếng gió không tốt, lập tức đào tẩu, không để cả nhà bọn họ thêm phiền toái là được.” Tô Trung Thần thở dài: “Chỉ sợ, đợi không đến khi đó đã gặp chuyện không may…” Quan Trung tròng mắt chuyển trong chốc lát, cắn răng, nói tiếp: “Công tử chẳng lẽ thực bỏ được nơi này? Thật có thể buông tha chủ nhân có lòng tốt phóng khoáng của chúng ta?” Tô Trung Thần trong mắt mang cười, nhìn nhìn Quan Trung. Quan Trung thấy hắn không mắng mình, thì không ngừng cố gắng nói: “Chắc chắn trong lòng chủ nhân cũng luyến tiếc công tử đi.” Ngươi nếu đi rồi, nàng mắng ai đây! Tô Trung Thần tự giễu cười nói: “Sợ là luyến tiếc ta giá rẻ như vậy làm trướng phòng cùng tây tịch đi (QA: Ta đoán có lẽ là người ghi chép với gia sư cho Quan Văn).” Quan Trung hắc hắc cười lên vài tiếng, nói: “Tiểu nhân đi theo công tử coi như là vào Nam ra Bắc, nhưng chưa từng thấy qua nữ tử tốt như vậy… Ách, nàng làm việc quyết đoán, tính tình cứng cỏi…” Quan Trung còn đang cân nhắc từ ngữ, chợt nghe Tô Trung Thần cười nói: “Những lời này ngươi nếu là nói trước mặt nàng, nói không chừng còn có tiền thưởng đâu.” Quan Trung đành phải chặn đứng đề tài, tiếp theo chuyển qua chuyện vừa rồi, nói: “Tiểu nhân có thể thay công tử đến kinh thành, những gì công tử muốn nghe được, tiểu nhân sẽ không bỏ sót.” Tô Trung Thần trầm ngâm nói: “Ngươi nay là nô bộc của Quan gia, làm sao có thể tự do hành động?” Quan Trung vội cam đoan nói: “Tiểu nhân tự có biện pháp.” “Nga?” Quan Trung lại cúi đầu cầu khẩn thật lâu, cuối cùng không ngừng cam đoan, Tô Trung Thần rốt cục mới đồng ý phương pháp này. Hai người đang muốn thương lượng chút công việc cụ thể, chợt nghe trên đầu tường có một tiếng động tĩnh rất nhỏ. Quan Trung lập tức nhảy dựng lên, nhanh chóng đẩy cửa ra, vẻ mặt cảnh giác xem xét chung quanh, hóa ra là con mèo nhà hàng xóm, hắn cười khổ một chút, vừa muốn đóng cửa, lại nghe có người đang khẽ đẩy cửa viện. “Là nàng đến đây.” Tô Trung Thần nói ra trước. Quan Trung lắng tai nghe trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên là nàng.” Hắn trong lòng kỳ quái, đang muốn hỏi công tử là làm sao nhận ra. Đồ Tô cũng đã rón ra rón rén hướng bọn họ bên này sờ đến. Nàng tự cho là rất nhẹ nhàng linh hoạt dán vào cửa sổ nghe một hồi, chỉ thấy trong phòng cảnh tối lửa tắt đèn, không có một tia thanh âm. Trong phòng hai người đều nín thở tĩnh khí không lên tiếng. Đồ Tô ở ngoài cửa sổ đứng trong chốc lát, lại chạy tới phòng Quan Trung, gõ cửa gọi hắn. Quan Trung sợ lát sau không tiện giải thích, trong lòng không khỏi lo lắng lên. Tô Trung Thần nhẹ nhàng cười, bộ dáng giả say rất lợi hại, thanh âm khàn khàn hỏi: “Ai a, ai đang gõ cửa?” Đồ Tô nghe được thanh âm của hắn lại chuyện đến bên này. Tô Trung Thần vừa nghe là nàng, lập tức thay một bộ giọng điệu kinh sợ nói: “Cô chủ, ngươi trăm ngàn đừng — nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu sinh đã thoát áo khoác…” Đồ Tô miệng hừ lạnh một tiếng, than thở nói: “Ai thích nhìn ngươi!” Sau đó nàng cũng không có tâm tư tiếp tục điều tra cái gì, vừa đi tới bên ngoài viện vừa lẩm bẩm: “Mọt sách thối tha, xem bộ dáng trách móc kia của ngươi, ngươi cho dù là cởi hết cũng uổng công, đưa đến trước mặt ta cũng không cần…” Tuy rằng cách thật sự xa, nhưng hai người thính lực đều vô cùng tốt, những lời này liền đầy đủ không sứt mẻ rơi vào trong lỗ tai hai người. Quan Trung sợ thiếu gia nhà mình xấu hổ, vội giấu đầu lòi đuôi nói: “Công tử, ta cái gì cũng không có nghe được.” Tô Trung Thần đem chăn kéo đến đỉnh đầu, buồn bực nói: “Ta cũng cái gì cũng không nghe được, ngươi nhanh về phòng đi.” Quan Trung đành phải vâng dạ rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]