Nghe được loại lí do thoái thác này của hắn, Đồ Tô dùng cái mũi hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu ngươi không muốn, ta tự mình đi pha chế.” Tô Trung Thần nghe nói như thế cũng không có trầm tĩnh lại, mày mặt càng nhăn hơn. Hắn giống như đầu gỗ đứng thẳng bất động, một bộ dáng trầm tư suy nghĩ. Đồ Tô mang tư thái ra, chuyển chủ đề, hỏi: “Ngươi thật là người phủ Tuyền Châu?” “Đương nhiên là.” Tô Trung Thần vội vàng đáp. “Nhưng là, ta tại sao nghe giọng nói của ngươi không giống giọng quê hương?” Đồ Tô vừa nói chuyện, vừa dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá hắn. “Tiểu sinh thuở nhỏ rời nhà, theo gia phụ phiêu dạt ở nước ngoài, đã quên giọng quê hương cũng là điều hiển nhiên.” Tô Trung Thần mí mắt buông xuống, chỉ là, trên mặt lại tìm không ra một tia thần sắc bối rối. Đồ Tô vừa bắt tay vào làm, vừa giống như không chút để ý nói: “Cậu của Tôn Bình An thường xuyên đi thương hành phía nam, lần trước khi đi ngang qua Tuyền Châu, hỏi thăm một chút, hắn lại nói, lệnh tôn từ mấy năm trước đã tạ thế, phủ Tuyền Châu căn bản không ai là người Tô gia…” Nói xong lại ý vị thâm trường nhìn Tô Trung Thần. Tô Trung Thần ngay cả mắt cũng không chớp cái nào, thong dong nói: “Hắn đại khái là nghe lầm. Không tin, chủ nhân có thể lại phái tiểu nhị đáng tin đi thăm dò tra xét.” Đồ Tô hết hứng thú khoát tay: “Ta chỉ là tùy tiện hỏi, làm sao lại thực sự đi điều tra ngươi. Một là không có tinh lực kia, hai là, ta cũng lười tra.” Nàng ngay cả lời nói mới rồi cũng là lừa hắn, nàng nào có tinh lực đi thăm dò hắn? Tô Trung Thần thấy nàng nói như vậy, trong mắt mâu quang lưu chuyển, con ngươi dại ra ngày xưa có một tia sáng lướt nhanh, thế nhưng toát ra vài phần thần thái đến, ai ngờ chờ khi Đồ Tô ổn định nhìn lại, hắn đã lại khôi phục bộ dáng cũ. Đồ Tô lên tiếng thở dài, phân phó hắn: “Đem sách của ngươi cho ta mượn nhìn xem.” Tô Trung Thần không di chuyển, miệng khuyên nhủ: “Trên có nha môn quan phủ, dưới có tam lão dòng họ, có hai con đương chính đạo này có thể đi, cô chủ tội gì tự mình nghĩ tìm đường nhỏ?” (QA: ta nghi là ca không muốn cho tỷ mượn sách ấy! -_-!!!) Đồ Tô trong mắt ẩn hiện tức giận, cười lạnh một tiếng: “Nha môn quan phủ là chính đạo? Chỗ đó là mở ra cho người có tiền có thế! Trưởng lão dòng họ lại hướng về có thế, chúng ta cô nhi quả phụ, luận tiền tài hiển nhiên đấu không lại rể hiền của đại phú thương kia, luận thế cũng so không được với áo gấm về nhà, thanh danh tân quý đang hiển hách ở quê nhà. Ngươi nói một chút, để cho ta đi chính đạo như thế nào? Ta nếu là mang tâm quân tử kia, sống chết giữ cái gọi là chính đạo nhân gian kia, đã sớm bị ăn ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Ta thấy ngươi là đọc sách thánh hiền đọc đến ngu người!” Tô Trung Thần ngây ngốc một lúc lâu sau, môi động vài lần, nhưng nói không ra lời, trên mặt vẻ mặt biến ảo vài lần. Cuối cùng vẫn là ảm đạm lui ra. Đồ Tô cũng không để ý đến hắn, chỉ nghiêng người ngồi ở trên giường, tùy ý lật một quyển sách thuốc trong tay. Nàng nói là muốn tự mình phối dược, nhưng là trong lòng cũng tự hiểu được mình có mấy cân mấy lượng. Khi nàng ở kiếp trước chưa từng tiếp xúc qua những thứ này? Cái thời đại khoa học kỹ thuật phát đạt kia, bất kể là thuốc ngủ hay là thuốc gì đều là dễ như trở bàn tay, tới chợ đen muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nếu không xong thì cũng có cốc ca trăm độ (google baidu). Mà ở nơi này, mặc dù muốn mua chút thuốc mê đơn giản cũng phải phí một phen trắc trở. Nàng cũng là ngẫu nhiên biết được Tô Trung Thần biết pha chế loại dược này. Bởi vì, nàng vẫn hoài nghi bộ dạng của hắn, lại không tiện để cho người khác đi thăm dò, cho nên nàng tâm huyết vừa dâng trào liền tới trong phòng hắn thăm dò một phen, kết quả thật đúng là bị nàng đụng phải một ít trạng huống. Tô Trung Thần không kịp che giấu, đành phải thừa nhận mình hiểu chút y dược, biết phối trí độc dược. Nàng liền nửa dỗ nửa dọa, làm cho hắn vì mình phối chế thuốc bột. Ở trong sự kiến đối phó Cao thị cùng Hồ viên ngoại kia, dược của Tô Trung Thần có tác dụng mấu chốt. (QA: các nàng thấy Tô ca hồ ly chưa? Cái gì mà không kịp che giấu, là cố ý để tỷ “tóm” rùi giúp tỷ thì có! Xong rùi vẫn giống như bị tỷ bắt nạt ấy nhỉ? Tỷ chịu tiếng xấu oan rùi! ^^) Sự tình lần trước nàng không nói rõ với hắn, thẳng đến sau khi chuyện thành công, Tô Trung Thần mới biết được thuốc của mình để làm gì. Hắn mặc dù không hoàn toàn đồng ý hành động của nàng, nhưng cũng hiểu được Cao thị cùng Hồ viên ngoại bức người quá đáng. Bởi vậy sau đó, trên miệng hắn cũng không nói cái gì. Bất quá lần này, nàng sẽ đối phó là phụ thân mình, hắn ước chừng là tâm lý lại không tiếp thụ được, mới không ngừng từ chối. Đồ Tô trong lòng phiền muộn không thôi, Quan Hậu Cần rất nhanh sẽ tỉnh lại, nàng muốn thừa dịp thời gian rất ngắn này đem sự tình làm dứt khoát. Chờ Quan Hậu Cần tỉnh lại, nàng lại phải đánh một trận đánh ác liệt, huống chi còn có Đào thị chưa ra màn kia. Theo nàng hiểu biết, kia Đào thị quyết không phải loại người dễ sống chung. Nàng khẳng định sẽ không dễ đối phó giống Cao thị Dương thị. Nhưng là trên tay nàng căn bản không có nhân thủ thích hợp. Nàng tuy rằng tin tưởng người nhà, nhưng có một số việc, cũng không tiện để bọn họ đi làm. Tiểu nhị trong điếm chỉ có thể làm chút việc nhỏ râu ria. Nếu nàng có một người trung thành thì tốt rồi, trên tay mình nắm khế ước của hắn, mặc dù hắn nắm giữ điểm yếu của mình, cũng không làm ra sóng gió gì được. Còn nữa chỉ cần hắn trung thành và tận tâm, mình đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn. Vừa nghĩ như vậy, nàng đã muốn đi mua một người trở về. Đương nhiên, làm một người hiện đại, trong khung Đồ Tô thờ phụng vẫn là quan niệm mọi người ngang hàng — mặc dù mọi người vẫn luôn không bình đẳng. Nàng cũng không thích loại buôn bán này. Nhưng nàng dù sao cũng đã tới cổ đại, cũng phải nhập gia tùy tục đúng không? Nàng không mua, người khác cũng vẫn mua. Nếu nàng mua, ít nhất có thể cam đoan mình quyết không tùy ý ngược đãi. Đồ Tô trước tiên làm công tác đả thông tư tưởng của mình. Đợi khi ăn cơm trưa, Đồ Tô đơn giản đề xuất với đám người Lâm thị. Lâm thị có chút hoảng hốt, nàng đại khái không nghĩ tới một ngày mình cũng có thể sai sử người khác. Chẳng qua, nàng hiện tại đối với Đồ Tô càng ngày càng tin cậy, sự tình gì chỉ cần không phải rất quá mức, nàng đều đáp ứng. “Nếu không mua một nha đầu khỏe mạnh đi. Hai người các con cũng lớn, về sau bên người cũng có người giúp đỡ.” Nói xong, nàng lại vuốt ve tay có chút thô ráp của hai nữ nhi, còn nghĩ tới hai nữ nhi được nuông chiều như đóa hoa của Quan Hậu Cần cùng Đào thị, trong lòng chợt thấy không vui. Đồ Tô cười nói: “Con tới nô thị (phố mua bán người) nhìn xem tình hình rồi nói sau, nhà chúng ta cũng không có bao nhiêu tiền, con chỉ mua người thành thật có khả năng là được.” Lâm thị gật gật đầu. Nàng vốn định đi theo cùng. Ai ngờ, nương Tôn Bình An Lí thị lại tới tìm nàng. Đồ Tô cùng Lí thị hàn huyên vài câu, liền cùng Quan Văn đi ra cửa. Quan Lâm Trấn không lớn, đương nhiên không có nô thị náo nhiệt như trong thành Trường An, chỉ có một bãi trống tại góc phía Tây Bắc ước định trở thành một tục lệ, nếu có bán người hoặc tự bán mình, chỉ cần quỳ ở nơi đó, trên đầu cài một cây cỏ là được. Đồ Tô đến nơi này, phát hiện mình thật đúng là rất may mắn. Hôm nay vừa vặn có bán mấy người bộ dạng khá tốt. Có tự bán mình, cũng có bị bán. Đồ Tô đi một vòng, yên lặng đánh giá quan sát hành vi cử chỉ của những người này. Nàng kiếp trước khi vừa gây dựng sự nghiệp, vì tiết kiệm tiền, bản thân kiêm chủ tịch, quản lí, lễ tân, nhân sự. Tuyển người đều là tự mình ra trận, cho nên đối với việc nhìn người cũng nhiều ít có chút nhận thức tâm đắc. Quá nhát gan quá ngạo mạn không thể mua, diện mạo quá yêu diễm cũng không thể mua, loại bỏ những người này thì không còn người khác nữa. Ngay tại khi nàng do dự mà muốn chuẩn bị rời khỏi, cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi hung thần ác sát đang lớn tiếng vội vàng lôi kéo một thiếu niên mặt mày hốc hác, quần áo lam lũ. Roi thô to hơi không chú ý liền dừng ở trên lưng thiếu niên. Thiếu niên kia dường như sớm chết lặng, chỉ cúi đầu đi về phía trước, khi bị đánh ngay cả mày cũng không mặt nhăn một chút. Đồ Tô còn đang suy tư, Quan Văn đã muốn trước nàng một bước tiến lên hướng về phía hán tử vung roi kia chắp tay nói: “Vị đại ca này, ngươi là muốn bán người?” Hán tử kia liếc Quan Văn một cái, dừng lại động tác, tức giận đáp: “Tới chỗ này không bán người còn bán cái gì?” Tiếp theo hắn lại trừng mắt Quan Văn: “Hỏi cái gì mà hỏi, ngươi cũng không mua nổi!” Quan Văn tiếp tục nói: “Xin hỏi người này bao nhiêu tiền có thể bán?” “Mười lượng!” Đại hán khêu mi mắt, ngạo mạn đáp. “Người này kiệt ngạo bất tuân, tính tình ngang tàng khó quản, ngay cả người như chủ cũ của hắn cũng không quản thúc được, càng miễn bàn nhà chúng ta. Đi thôi, nhìn lại xem. Dù sao cũng không vội dùng.” Đồ Tô ở một bên nói. Hán tử kia liếc mắt nhìn Đồ Tô một cái, sắc mặt thoáng hơn rất nhiều, nói tiếp: “Ngươi quả thực có ánh mắt rất tốt, nô bộc này của ta quả thật kiệt ngạo bất tuân, không chịu phục tùng. Chẳng qua, hắn thực có ưu điểm, đó là không gian dối không xảo trá, phàm là chuyện hắn phải làm thì sẽ không trộm lười. Chính là ta tính tình nóng nảy, cùng người như thế không hợp, đơn giản bán hắn đi rồi mua về một người nhu thuận nghe lời.” Nói xong, hắn liền gác roi lại, cũng lười lại để ý đến hai người bọn họ. Đồ Tô lôi kéo Quan Văn: “Nhị ca, vừa vặn ta tính tình cũng nóng nảy, chúng ta vẫn là đi thôi.” Hán tử kia vừa nghe trên mặt bỗng lộ vẻ không kiên nhẫn, vung roi lên hướng trên người thiếu niên kia đánh xướng, vừa đánh còn vừa mắng: “Thứ không có tiền đồ, xem đi, cũng không ai muốn mua ngươi! Ta xem ngươi còn đem mình làm người đặc biệt. Lão tử đầu óc bị nước vào mới lấy ra mười lượng bạc mua ngươi, nay ngay cả tiền vốn cũng không kiếm về được.” Thiếu niên kia ngẩng đầu, lớn tiếng vạch trần hắn: “Ngươi lúc trước dùng năm lượng bạc mua ta, không phải mười lượng!” Đồ Tô nghe được tiếng tranh chấp, không khỏi liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái. Thiếu niên kia cũng đang vụng trộm nhìn hai huynh muội bọn họ, ánh mắt hai người vừa vặn giữa đường gặp nhau. Đồ Tô cảm thấy người này dung mạo tuy rằng bị hủy, nhưng con ngươi lại trong trẻo động lòng người, trong mắt lóe lên ánh sáng quật cường bất khuất. Ngay cả trên người không một chỗ tốt, miệng vẫn không chịu cầu xin tha thứ, còn dám giáp mặt vạch trần kỹ xảo của chủ nhân. Người như thế mới xem thì không tốt hàng phục, chỉ khi nào đi vào tâm của hắn, tương lai nhất định sẽ trung thành với chủ nhân. Nếu hắn lại thông minh chút, khẳng định có thể trọng dụng. Đồ Tô đang nghĩ tới, chủ nhân thiếu niên này vừa nghe thấy hắn thế nhưng vạch trần lí do từ chối của mình, động tác trên tay lại tăng thêm, vừa đánh vừa phỉ nhổ nói: “Ta cho ngươi không biết tốt xấu này, hôm nay ta dứt khoát liền đánh chết ngươi, dù sao lão gia ta cũng không cần chút tiền này!” Ai ngờ kia thiếu niên lại mở miệng: “Ngươi không cần chút tiền này? Ta xem tiền ngươi thiếu nợ lão bản khách sạn làm sao bây giờ!” Đồ Tô vừa nghe đến khách sạn, còn ngẫm lại phương hướng vừa rồi hai người này đi tới, trong lòng có chủ ý, liền khuyên lại chủ nhân của thiếu niên kia: “Vị đại ca này, ngươi cũng là muốn bán lấy tiền, thì phải làm bộ dạng tốt bán mới được, ngươi đánh cho nửa chết nửa sống như vậy, khẳng định bán không được giá cao.” Người nọ vừa nghe, cũng hiểu được Đồ Tô nói được có lý. Liền dừng động tác trong tay, nhưng miệng vẫn hùng hùng hổ hổ. Đồ Tô lôi kéo Quan Văn bước nhanh đi tới khách sạn Hà gia, vừa tới cửa còn có tiểu nhị quen biết kia cười chào đón. Đồ Tô đứng lại, tinh tế hướng tiểu nhị miêu tả hình dáng cách ăn mặc hai người chủ tớ kia một phen. Tiểu nhị cười nói: “Hai người này ta nhớ rõ, là khách thương bên ngoài đến. Nghe nói, chủ nhân kia là một thiếu niên phóng khoáng, mới đến vài ngày tiêu tiền như nước, lại thích đánh bạc, đem đồ tùy thân mang theo bán hết, đến cuối cùng thế nhưng ngay cả tiểu nha đầu và gã sai vặt cũng muốn bán ra, đáng thương hai người hầu trung thành kia, nhìn qua đều là không tồi.” Quan Văn hỏi: “Người này chính là người trước kia ngươi luôn chạy chân cho hắn kia?” Tiểu nhị vội gật đầu: “Ngươi thật đúng là trí nhớ tốt, đúng là người nọ.” Ba người ngươi một câu ta một câu nói chuyện phiếm một hồi lâu, Đồ Tô cảm thấy người này không có vấn đề lớn, chủ ý cũng định rồi. Liền lại lôi kéo Quan Văn quay trở về, lấy ra năm lượng bạc đem thiếu niên kia mua về, cũng đổi tên là Quan Trung. Trước tiên an bài trong phòng Quan Văn, Lâm thị nhìn tiểu tử Đồ Tô mang về, lúc đầu cảm thấy không quá vừa lòng, lại vừa nghĩ, mắt thấy Quan Văn phải lên học đường, trong nhà có một gã sai vặt cũng được. Nàng là người thiện tâm, vừa thấy thiếu niên bị đánh thành như vậy, nhất thời sinh lòng đồng tình. Chạy nhanh đi tìm quần áo cũ của huynh đệ Quan Mao cho hắn thay, lại lấy đến thuốc trị thương để cho hắn bôi lên. Sau khi Quan Trung đến Quan gia, tuy rằng không tính là có tài hoa, nhưng mỗi lần đều ra rất nhiều ý tưởng, cũng hiền hoà nhanh nhẹn, mỗi ngày trong trong ngoài ngoài bận rộn không ngừng, mỗi ngày không có khi nào nhàn rỗi. Mỗi lần đều là Lâm thị nhìn không được, cứng rắn gọi hắn nghỉ ngơi hắn mới đi. Không quá vài ngày, hắn đã được mọi người từ trên xuống dưới trong tiệm ăn Quan gia yêu thích. Chẳng những cả nhà Lâm thị đối với hắn ôn hòa, mà ngay cả tiểu nhị trong điếm cũng cùng hắn ở chung rất hòa hợp. Để cho Đồ Tô cảm thấy kỳ quái là, người này đối với Tô Trung Thần lại không tự giác toát ra cung kính, cái loại cung kính này là phát ra từ nội tâm, điều này làm cho Đồ Tô nhiều ít có chút ăn vị, buồn bực rất nhiều, lại khiến cho nàng hoài nghi, nhưng sau khi nàng thử vài lần, lại phát hiện hai người này trước đó căn bản không biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]