Tin của Hà thị còn chưa đưa đến, Đồ Tô đã mang theo muội muội trở lại. Kỳ thật, đối với những chuyện Lâm thị đến Quan Hà thôn phải chịu đựng, trong lòng nàng thật sự rõ ràng. Cho nên Lâm thị chân trước vừa mới đi, thì nàng ở trong điếm đã bắt đầu an bài. Vừa chuẩn bị một đống đồ vật này nọ cần dùng mang theo Tang Lạc chạy về. Cùng với nàng còn có Quan Minh Châu cùng Quan Minh Mị. Hai người này vốn không muốn đến, cuối cùng bị Đồ Tô cùng Tang Lạc nói khích không thể không đến. Tỷ muội Quan Minh Châu vừa thấy Quan Hậu Cần lập tức nhào lên thanh âm nũng nịu tố khổ. Quan Minh Mị thậm chí còn đổi trắng thay đen nói hai tỷ muội Đồ Tô cùng tiểu nhị trong điếm bắt nạt tỷ muội các nàng, Quan Hậu Cần lúc này không hỏi xanh đỏ đen trắng đã đem hai tỷ muội Đồ Tô răn dạy một trận, nếu không phải bên cạnh có người ngăn trở, phỏng chừng lại muốn động thủ. Đồ Tô lần này lại biểu hiện lại giống như người gặp cảnh khốn cùng vậy, chỉ thấp đầu đỏ mắt không nói lời nào. Lâm thị biết được tin tức tiến đến lý luận, cũng bị Quan Hậu Cần mắng chửi một trận. Người trong thôn đều nói châm chọc. Cao thị thấy tình hình như vậy, chợt thấy vui vẻ vô cùng. Càng không hề cố kỵ chỉ thị Tam tức phụ đối phó Lâm thị. Đồ Tô cùng Tang Lạc sau khi trở về đã phải vội vàng đi giúp vú già trong nhà Quan Hậu Cần nấu cơm làm việc. “Tỷ, hạ nhiều như vậy đủ không?” Tang Lạc thừa dịp khi chỉ có hai người, nhỏ giọng hỏi. Đồ Tô im lặng gật đầu, ra cái thủ thế. Tang Lạc động tác nhanh nhẹn đem “Gia vị” thêm vào trong đồ ăn. Sau đó hai người lại giống như không có việc gì làm việc. Quan Hậu Cần mang về hai cái vú già đều là Đào thị tỉ mỉ chọn lựa, các nàng vốn là được Đào thị ám chỉ, lúc này lại nhìn ra chủ nhân nhà mình căn bản không coi trọng năm mẹ con Lâm thị. Tự nhiên, các nàng cũng không đem bọn họ để vào mắt. Đối với hai tỷ muội Đồ Tô càng thêm kêu đến hét đi. Đồ Tô đã sớm không thể nhịn được nữa, đợi đến khi các nàng lại hô quát, một bàn tay Đồ Tô vung qua, trong tay nắm dao thái chỉ vào cái mũi vú già nổi giận mắng: “Ngươi tính là cái gì vậy? Dám đến chỉ huy cô nãi nãi ngươi là ta, có tin lão tử chặt tay ngươi không!” Nói xong Đồ Tô liền tiến lên nắm lấy tay phụ nhân kia, Tang Lạc cũng hỗ trợ ấn phụ nhân kia, chỉ thấy ánh dao chợt lóe, lại nghe lạch cạch một tiếng, dao kia liền chém xuống chỗ bên cạnh cách tay chỉ có nửa tấc, phụ nhân sợ tới mức oa oa kêu lên, liều mạng giãy. Chờ giãy ra mới phát hiện là hữu kinh vô hiểm, ngón tay mình còn tốt như cũ. Dù là như thế, nàng cũng bị dọa chết khiếp. Đồ Tô cười lạnh nói: “Ta biết ngươi bị ai sai khiến, chính là ngươi đừng quên, trước mắt là đang ở địa bàn của ai. Ta khuyên các ngươi một câu, ‘Hảo hán không ăn mệt trước mắt’, còn nữa, các ngươi cùng chủ nhân các ngươi cách xa như vậy, các ngươi cho dù bằng mặt không bằng lòng, nàng cũng làm sao biết hết được? Nếu như các ngươi làm tốt, ta tự sẽ không bạc đãi các ngươi.” Đồ Tô lúc này một phen ân uy (ân huệ + uy nghiêm) cùng thi hành, đem hai người thu thập được dễ bảo. Từ đó, các nàng đối với hai tỷ muội này chẳng những không dám tùy ý hô quát, ngược lại là thường thường hướng các nàng nói chút tình huống của Đào thị. Đồ Tô vì thuận tiện làm việc, tìm cái cớ đem hai người này rời đi. Hai người xem xét thời cơ đem vài món đồ ăn chính đều hạ đủ, các loại thuốc bột trong tay áo cùng trong lòng cũng đều cất tốt lắm đề phòng vạn nhất. Đợi cho đồ ăn làm tốt, hai cái vú già vội vàng bưng đến trong đại sảnh lão phòng Quan gia. Trên bàn cơm, Quan Diệu Tổ cùng Cao thị tự nhiên ngồi ở ghế trên, phía dưới theo thứ tự là Quan Hậu Cần Quan Hậu Đức Quan Hậu Hiền. Lại kế tiếp đó là khách nhân trong thôn, hai tỷ muội Quan Minh Châu đã ở phía trên. Mọi người đều khen tặng Quan Hậu Cần, lại không ngừng khen hai nữ nhi của hắn còn nhỏ đã biết lễ. Quan Diệu Tổ cùng Cao thị lại đối với hai cháu gái vẻ mặt ôn hoà, quan tâm đầy đủ. Lâm thị cùng mấy đứa nhỏ lại bị Quan Hậu Cần đuổi đến trong lều nấu cơm. Lâm thị nhìn đãi ngộ chênh lệch này, trong lòng giống như có vô số châm đâm vào. Trên mặt Đồ Tô tuy rằng giận dữ bất bình, trong lòng lại rất vui mừng, bởi vì nàng biết trong đồ ăn hạ dược, thực sự để cho nàng đi, nàng còn không dám ăn đâu. Đồ Tô thuận miệng và mấy miếng cơm rồi thừa dịp khi không có người, xuất ra một chậu nhỏ thịt với đồ ăn, đựng vào rổ, lặng lẽ ra cửa, hướng trong núi đi đến. Nàng lần này là muốn đi tìm Quan Hậu Tề. Quan Hậu Cần trở về, làm cho chuyện tốt của Quan Hậu Tề và Lâm thị tự nhiên bị đâm ngang, hiện tại chẳng những Lâm thị vì đứa nhỏ đang do dự, Quan Hậu Tề khẳng định cũng vậy. Nàng lần này đi là muốn nghĩ cách giữ vững lòng tin của đối phương. Tuy rằng, nàng tự mình tiến đến tuyệt không hợp quy củ, nhưng là, Quan Đồ Tô nàng đã làm chuyện không hợp quy củ còn ít sao? Làm sao còn phải câu nệ vì một việc này chứ? Chủ ý đã quyết định, Đồ Tô liền thừa dịp tất cả mọi người đang ăn cơm, chọn đường yên lặng ít người bước nhanh về phía nhà Quan Hậu Tề. Sau hai khắc đã thấy được nhà gỗ của Quan Hậu Tề ở phía trước. Chú chó Đại hắc vừa thấy có người đến thì chạy ra kêu to lên, Đồ Tô quăng hai khối thịt đi qua, nó liền lập tức ngừng tiếng kêu, rầm rì ăn. Quan Hậu Tề nhìn thấy Đồ Tô một mình tiến đến, cũng thực kinh ngạc. Đồ Tô tự biết thời gian không nhiều lắm, cũng không cùng hắn khách sáo. Liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngũ thúc có phải đang do dự chuyện cùng nương cháu đúng không?” Quan Hậu Tề nắm tay, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Đồ Tô nói tiếp: “Cháu cũng biết cháu làm nữ nhi đến hỏi việc hôn nhân của mẫu thân, thật sự là không hợp quy củ. Nhưng là, tình huống trước mắt gấp gáp, cháu cũng không có biện pháp.” Quan Hậu Tề gật gật đầu lại lắc đầu. “Ngũ thúc cùng cha cháu là đường tộc huynh đệ (anh em họ),lại là cùng nhau lớn lên, tự nhiên nên rõ ràng cách làm người của hắn.” Sắc mặt Quan Hậu Tề trầm trọng gật đầu. Hắn có thể nào không rõ cách làm người của hắn ta. “Nương cháu lúc trước trải qua cuộc sống như thế nào, Ngũ thúc phải nghĩ rõ ràng: trượng phu không thương không kính (không thương yêu không tôn trọng),cha mẹ chồng soi mói, chị em dâu chèn ép. Làm cho người ta khó có thể chịu được là, cha cháu hắn còn hoài nghi trong sạch của nương cháu cùng cách làm người của Ngũ thúc. Nương vì bốn người chúng cháu mới cắn răng nhịn tới giờ, nàng từng vụng trộm nói với Tề thím, nếu không phải sợ chúng cháu bơ vơ không nơi nương tựa, nàng đã sớm… Đã sớm làm việc nông cạn…” Đồ Tô nói xong nói xong, liền ôm mặt, nức nở không ngừng. Quan Hậu Tề nhất thời chân tay luống cuống lên, hắn chỉ nói: “Ai, Đồ Tô, cháu đừng khóc nha, đừng khóc…” Đồ Tô vừa khóc vừa nói: “Về sau nương cháu cùng thúc định xuống việc hôn nhân, cháu vốn tưởng rằng nàng sẽ khổ tận cam lai, rốt cục tìm được một người biết lạnh biết nóng, cũng không uổng nàng vì chúng cháu làm lụng vất vả nửa đời. Ai biết, lại tự nhiên bị đâm ngang… Cha cháu hắn đột nhiên trở lại. Cháu khi đó đã nghĩ, Ngũ thúc là người tôn lễ trọng đức như vậy, chắc chắn trong lòng nảy sinh do dự, tự giác lui bước. Lúc ấy trong lòng tuy rằng vô hạn tiếc nuối, cũng đành phải thôi. Dù sao, cha cháu cùng nương danh phận vợ chồng bày ở đằng kia, ai cũng không làm gì được. Cha cháu nếu là thay đổi sai lầm lúc trước, thay đổi triệt để thì cũng được. Kết quả đâu, mọi người đều nhìn xem hiểu được, hắn cưới vợ khác bên ngoài còn chưa đủ, vừa trở về liền ra sức đánh cháu cùng nương cháu, thúc ngày ấy ngăn đón khiến hắn không đắc thủ, về sau, hắn không cam lòng liền mang theo tôi tớ cùng tiến đến cửa đánh ta mấy mẹ con cháu… Hắn mang đến hai nữ nhi lại đem cháu cùng muội muội làm người hầu sai sử, Ngũ thúc thúc nói cuộc sống như vậy chúng cháu làm sao sống tiếp nữa…” Tiếp theo Đồ Tô lại đem chuyện hôm nay Lâm thị ở Quan gia gặp được khuếch đại lên rồi kể ra một phen. Quan Hậu Tề nghe được trong mắt bốc lửa, hai tay nắm chặt. “Cháu chờ, ta đi tìm hắn lý luận. Tuyệt không thể để cho hắn giày xéo cả nhà các cháu như thế.” Quan Hậu Tề lòng căm phẫn khó yên. Đồ Tô vội vàng ngăn hắn lại: “Thúc hôm nay lý luận, ngày mai đâu, từ nay trở đi đâu? Chẳng lẽ thúc có thể mỗi ngày đều che chở chúng cháu sao? Chỉ cần hắn vẫn là cha cháu, hắn đánh cháu mắng cháu cháu đều phải chịu đựng; chỉ cần hắn cùng nương cháu là vợ chồng, hắn liền có lý do giày xéo nương cháu, ông bà nội còn có thể lấy cớ sai sử nương cháu.” Quan Hậu Tề vừa nghĩ cũng đúng, hắn nhíu mày lại đau khổ không thôi. Đồ Tô nhân cơ hội đưa ra: “Kỳ thật, Ngũ thúc muốn giúp cháu hoàn toàn thoát ly biển khổ cũng không phải là không thể được.” “Cháu nói đi cháu nói đi.” Quan Hậu Tề dùng ánh mắt nhìn Đồ Tô hỏi. “Kia đó là giống như lúc trước cha cháu không trở về vậy, việc hôn nhân kia vẫn còn tính.” Nét mặt già nua của Quan Hậu Tề ửng đỏ, cúi đầu, thoáng xấu hổ thấp giọng nói: “Cháu nói, ta cũng muốn… Nhưng là, cha cháu kia thì làm sao bây giờ? Hắn hiện nay không có con, xác định vững chắc sẽ muốn hai ca ca của cháu trở về, nương cháu khẳng định luyến tiếc bọn họ, kể từ đó…” Trong mắt Quan Hậu Tề toát ra một tia cô đơn cùng thống khổ. (QA: haiz! Quan Hậu Tề cũng mới hơn 30t thui mà! Làm sao lại già nua nhỉ!?) “Chuyện của ca ca, chúng ta tạm thời không thèm nghĩ nữa. Về sau sẽ có biện pháp. Còn nữa, cha cháu còn chưa già, nói không chừng về sau cũng sẽ có con nối dõi, đến lúc đó nói không chừng bọn họ cũng có thể được giải thoát. Cháu chỉ hỏi Ngũ thúc, ngài có thể không sợ tông pháp dòng họ không cần thanh danh kiên quyết cùng nương cháu cùng nhau sao?” Quan Hậu Tề nghĩ qua một chút, giẫm chân nói: “Tục ngữ nói, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, ta đều đã như vậy, còn có cái gì đáng sợ? Chủ yếu là nương cháu…” Quan Hậu Tề lúc này đã muốn nói rõ, tức là chỉ cần cửa Lâm thị kia có thể qua, hắn là không thành vấn đề. Đồ Tô nghe xong lời này, vội vàng lau đôi mắt đỏ lên, nói: “Ngũ thúc nói như vậy, trong lòng cháu cũng có cơ sở, thúc cứ yên tâm, chỗ nương bên kia cháu tự đi nói.” Đồ Tô nói xong, liền vội vàng cáo từ trở về. Khi trở lại Quan gia, người ở đại sảnh đã tan. Quan Hậu Cần lúc này đang cười cùng hai nữ nhi nói chuyện, vừa thấy Đồ Tô tiến vào, trên mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm nàng. Không khí trong phòng lập tức lạnh xuống. Lâm thị vừa thấy loại tình hình này, vội vàng kéo Đồ Tô tới bảo hộ ở sau người, giải thích với Quan Hậu Cần: “Ta vừa rồi để cho nàng đi nhà Tề thím.” Quan Hậu Cần nửa tin nửa ngờ, chính là khẽ hừ một tiếng, cũng vẫn không nói chuyện. Lâm thị tâm thoáng buông xuống. Đúng lúc này, Quan Văn cùng Quan Mao sóng vai đi tới. Hai người đi đến trước mặt Quan Hậu Cần hành lễ, Quan Hậu Cần vừa xỉa răng vừa hỏi: “Ta sai người viết thư mời cho các ngươi hai sư phụ, một văn một võ, hai huynh đệ các ngươi ngoan ngoãn học tốt cho ta, đừng đánh mất mặt mũi lão Quan gia chúng ta.” “Vâng, cha.” Quan Văn tất cung tất kính đáp, sau đó hắn lại túm tay áo Quan Mao, Quan Mao cũng chỉ đành miễn cưỡng lên tiếng đáp. Quan Hậu Cần gật gật đầu, tiếp tục nói: “Từ ngày mai bắt đầu, các ngươi liền dọn về nhà cũ đi. Trước cùng gia gia ngươi ở, chờ nhà mời xây xong lại dọn về.” Quan Mao vừa nghe lập tức nói tiếp: “Khó mà làm được, trong tiệm ăn bề bộn nhiều việc, trong nhà không có nam đinh cũng không tốt, ta xem ta vẫn là ở như bây giờ tốt hơn.” “Ân hừ –” Quan Hậu Cần sắc mặt khẽ biến, trừng mắt nhìn Quan Mao một cái, cả giận nói: “Không tiền đồ, nam nhi chí ở tứ phương, ta xem ngươi là bị người ánh mắt thiển cận (nông cạn) dạy hỏng rồi, cả ngày nhớ thương một cái tiệm ăn rách nát kia. Ngoan ngoãn ở nhà luyện võ cho ta mới là đứng đắn.” Lời này hiển nhiên là đang mắng Lâm thị ánh mắt thiển cận, kiến thức ít. Lâm thị vẻ mặt chết lặng ở một bên nghe. Những lời này, nàng sớm nghe thành thói quen. Trước kia khi Quan Hậu Cần ở nhà liền cả ngày ghét bỏ nàng không biết chữ kiến thức ngắn, tóm lại trên người nàng không một chỗ tốt. Hết thảy những điều này nàng cũng không cùng hắn so đo, chỉ cần hắn không gây khó khắn với mấy đứa nhỏ là được, cái khác đều không sao cả. Quan Mao cùng Quan Văn nghe xong lời này, nhất thời sắc mặt không vui. Hai người đều là cố nén không phát tác ra. Nói xong hai con trai, Quan Hậu Cần ánh mắt lại đầu hướng về phía nữ nhi. Chẳng qua, Đồ Tô hiển nhiên không ở trong đó, hắn trực tiếp đem xem nhẹ, chỉ đối với Tang Lạc nói: “Còn có ngươi là Tang Lạc đi, ngươi ngày mai cũng trở về đi theo hai muội muội ngươi học quy củ, lại học chút cầm kỳ thi họa. Tuy rằng, ngươi không có trụ cột, tư chất cũng không tốt, dù học như thế nào cũng không bằng muội muội ngươi, nhưng chỉ cần chịu dụng tâm, miễn cưỡng vượt qua người bình thường vẫn là có thể. Đến lúc đó để cho mẫu thân ngươi tìm cho ngươi một cửa hôn nhân tốt, cũng đỡ phải đã đánh mất mặt mũi của ta.” Tang Lạc tức giận đến hai tay thả ra lại nắm chặt. (QA: Đọc đến đây có ai muốn chém tên cha cặn bã này thì chém đi!) “Bất quá, ngươi nhớ kỹ, trăm ngàn không cần tự mình cam chịu, đừng cùng cái loại đê tiện dã chủng không lên được mặt bàn này pha trộn.” “Cha, lời này của ngươi không đúng –” Tang Lạc thật sự không thể nhịn được nữa lập tức đánh gãy lời hắn. “Câm miệng cho ta!” Quan Hậu Cần giận dữ nói. “Phụ thân, người này thực lỗ mãng, chúng ta mới không cần cùng nàng cùng nhau!” “Ngoan, phải nghe phụ thân, dạy dỗ nàng cho tốt. Bằng không, về sau nàng nếu là mất mặt cũng sẽ làm liên luỵ các con.” Quan Hậu Cần lập tức đổi sắc mặt, dỗ hai nữ nhi khác. “Ta xem vẫn là không cần, không biết ai quăng mặt mũi của ai!” Vẫn bị cố ý bỏ qua Đồ Tô đột nhiên mở miệng nói. Mọi người ánh mắt đồng loạt tập trung trên người Đồ Tô, song bào thai lại đối với nàng trợn mắt nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]