Edit + Beta: Snail Chu gia. "Đã trễ thế này tại sao còn chưa nghỉ ngơi?" Chu Khang Hòa đi vào phòng thuận miệng hỏi thăm Tôn Diệu Âm. "Miểu Miểu đưa tin cho ta, hôm nay con trai Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Thanh Nham đánh nhau." Tôn Diệu Âm đáp. "Có nghe nói." Bốn đại gia tộc đều có tai mắt ở chỗ nhau, nhà ai xảy ra chuyện là ba nhà khác đều có thể lập tức biết được. "Trong chi thứ hai của Tiêu gia thì xuất sắc nhất là Tiêu Thanh Nham, có điều Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình đều tấn cấp Luyện Khí tầng năm, tu vi và tuổi tác của Tiêu Thanh Nham cũng không chiếm ưu thế, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình Phong lại có ý liên thủ, địa vị của Tiêu Thanh Nham đang tràn ngập nguy cơ." Chu Khang Hòa cười cười. "Lần này Tiêu Cảnh Đình trở về cứ như thay da đổi thịt vậy." Tôn Diệu Âm nói. Vốn Tiêu Cảnh Đình luôn nói gì nghe nấy với Tôn Miễu Miễu, bây giờ nghe Miểu Miểu nói hắn chẳng những rất lạnh nhạt với Miểu Miểu mà dường như còn có oán hận. "Đúng vậy, trước kia không nhìn ra vị tam thiếu Tiêu gia này lại là nhân vật như vậy, về sau thật đúng là không thể xem thường hắn, lúc Tiêu Kình Phong gặp nạn, Tiêu Cảnh Đình giúp Tiêu Kình Phong một phen, Tiêu Kình Phong là kẻ tính tình ngay thẳng nên hẳn sẽ càng thân thiết với Tiêu Cảnh Đình hơn." Nghe Chu Khang Hòa nhắc tới Tiêu Kình Phong, tâm tình Tôn Diệu Âm có chút vi diệu, hôn ước của Tôn Diệu Âm và Tiêu Kình Phong đã định ra từ rất lâu, sau khi Tôn Diệu Âm lớn lên thì vô cùng bất mãn đối với hôn sự này, lại bởi vì thiên phú tu luyện xuất sắc của Tôn Diệu Âm, Tôn gia cũng có chút hối hận khi năm đó vội vàng định ra cửa hôn sự này. Sau khi cha mẹ Tiêu Kình Phong "chết", Tôn gia liền mượn cơ hội giải trừ hôn ước. Sau khi hôn ước giải trừ, Tôn Diệu Âm thở phào nhẹ nhõm một hơn, Tôn Diệu Âm vốn tưởng rằng Tiêu Kình Phong giải trừ hôn ước với mình xong sẽ suy sụp một đoạn thời gian, nhưng cô lại nghe được tin tức trước khi Tiêu Kình Phong giải trừ hôn ước với cô đã gian díu cùng một song nhi tên Mộc Thư Vũ, thậm chí khi đó Mộc Thư Vũ đã có đứa bé với Tiêu Kình Phong. Biết chuyện giữa Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ, trong lòng Tôn Diệu Âm rất khó chịu. Nghe nói thuộc tính của Mộc Thư Vũ không tệ, mà tu vi cũng như cô đều là Luyện Khí tầng năm, trong lòng Tôn Diệu Âm càng không thoải mái. ... Sáng sớm hôm sau, một nhà Tiêu Cảnh Đình ra ngoài rất sớm. Tiêu Cảnh Đình còn mời Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ, tuy rằng Tiêu Kình Phong cảm thấy Tiêu Tiểu Phàm vừa đánh Tiêu Nhạc Vinh xong lại ra ngoài đi dạo thì không tốt lắm, nhưng chịu không nỗi ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông, hắn đành đồng ý. Từ nhỏ đến giờ Tiêu Tiểu Phàm chưa từng đi dạo phố lần nào, nhìn thấy đường phố phồn hoa nhóc lập tức bị đủ loại đồ vật làm mê đến hoa cả mắt, Tiêu Tiểu Đông cũng đầy tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Lúc Tiêu Cảnh Đình trở về Mạc Thành đã bán hết ruộng đất và nhà cửa ở thôn Thổ Khâu, trước đó còn giữ lại chút của cải, tiền trên tay rất dư dả, Tiêu Tiểu Phàm thích thứ gì Tiêu Cảnh Đình đều mua cho. Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình tiêu tiền như nước đành hết cách mà nói: "Đừng chìu con quá, coi chừng quen thói." Tiêu Cảnh Đình cười cười đáp: "Tiểu Phàm còn nhỏ, thích chơi đùa chút thôi mà." Hứa Mộc An cười cười, cũng không tiếp tục khuyên can, sau khi Tiêu Tiểu Phàm sinh ra thì chịu không ít khổ, Hứa Mộc An luôn cảm thấy có chút thua thiệt đối với Tiêu Tiểu Phàm. Tiêu Tiểu Đông trưng ra một gương mặt thối xì mũi coi thường đối với món đồ chơi Tiêu Tiểu Phàm vừa ý nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại mơ hồ có vài phần ước ao. Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Đông hỏi: "Tiểu Đông có muốn mua cái gì không?" Tiêu Tiểu Đông chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, nghễnh đầu, kiêu ngạo nói: "Con không chơi đồ chơi từ lâu rồi." Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Tiểu Đông, sắc mặt ngạc nhiên hỏi: "Ca ca, trước đây huynh có đồ chơi sao? Sao đệ không biết vậy, là huynh trốn đi lén lút chơi à?" Tiêu Tiểu Đông tựa như bị xù lông mà giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm: "Ngu ngốc!" "Ca ca, huynh đừng mắng đệ nữa, đệ không ngốc cũng bị huynh mắng cho ngốc luôn mất." Tiêu Tiểu Phàm đầy buồn bực nói. Tiêu Tiểu Đông: "..." Ngày hôm sau khi Tiêu Thanh Nham thức dậy, ngẫm lại vẫn không cam lòng, vốn còn muốn tìm Tiêu Cảnh Đình để hắn giải thích lại nghe nói Tiêu Cảnh Đình dẫn theo người một nhà đi dạo phố, hắn suýt chút nữa thì giận đến phát điên. ... Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong tìm một tửu lâu ngồi xuống. Lại lần nữa ngồi trong tửu lâu Mạc Thành, Tiêu Kình Phong có loại cảm giác như đã cách mấy đời. Tiêu Tiểu Phàm nhìn món ăn trên thực đơn, chọn hết món này đến món khác. Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình nói: "Chọn nhiều như vậy ăn không hết." Tiêu Cảnh Đình không để bụng nói: "Có sao đâu, khó có khi hủ bại như vậy, con chúng ta là lần đầu tiên đến nơi này, đương nhiên phải để cho nó được ăn no." Hứa Mộc An cười cười: "Được rồi." Mộc Thư Vũ tùy ý nói: "Đã lâu lắm rồi ta không đến đại tửu lâu ăn cơm, trong ấn tượng thì lần gần đây nhất là khi đội lính đánh thuê..." ăn mừng vì làm được một vố lớn. Mộc Thư Vũ nói đến một nữa thì ngừng lại, có chút áy náy liếc nhìn Tiêu Kình Phong. Tiêu Kình Phong nắm tay Mộc Thư Vũ nói: "Em gầy quá, một hồi đồ ăn lên em cần phải ăn nhiều chút." Mộc Thư Vũ đầy bất đắc dĩ đáp: "Ta gầy chỗ nào! Huynh chỉ biết nói bậy." Tiêu Tiểu Phúc trong ngực Mộc Thư Vũ nhàm chán ngáp dài. Chọn xong món ăn, Tiêu Tiểu Phàm đầy hưng phấn nhìn chung quanh. Tốc độ làm đồ ăn trong tửu lâu cực nhanh, chỉ chốc lát sau thì đủ loại món ăn đã bày đầy một bàn. Mộc Thư Vũ cầm muỗng đút Tiêu Tiểu Phúc ăn bánh ngọt, Tiêu Kình Phong thấy Mộc Thư Vũ chỉ lo chăm sóc đứa bé, không rảnh ăn gì thì gắp một miếng sủi cảo đưa đến bên miệng Mộc Thư Vũ: "Em nếm thử cái sủi cảo này xem, không tệ đâu." Gương mặt Mộc Thư Vũ đỏ lên, có chút ngượng ngùng, có điều cũng không từ chối. ... "Chu thiếu gia, Chu phu nhân, mời sang bên này." Tiểu nhị dẫn hai vị khách đi lên lầu. Tiêu Cảnh Đình nhìn hai người kia, trong mắt lóe lên vài phần hứng thú, người đến là hai người quen: Chu Khang Hòa và Tôn Diệu Âm. Tiêu Kình Phong thản nhiên liếc nhìn hai người một cái, vẻ mặt như thường mà bưng một chén bánh trôi đưa đến bên miệng Mộc Thư Vũ: "Thư Vũ, bánh trôi này có mùi vị không tệ, em nếm thử xem." Mộc Thư Vũ cười cười xấu hổ, nuốt xuống một cái. Tôn Diệu Âm nhìn bộ dáng tình nồng ý mật của Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ thì có loại cảm giác như nuốt một con ruồi. Chu Khang Hòa nhìn Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong nói: "Hai vị Tiêu huynh, đã lâu không gặp." "Chu thiếu, đã lâu không gặp." "Tiêu huynh, đây là phu nhân của huynh à?" Chu Khang Hòa nhìn Mộc Thư Vũ bên cạnh Tiêu Kình Phong rồi hỏi. Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy." "Đây là con trai huynh đúng không, thật đáng yêu, đã lớn vậy rồi cơ đấy." Chu Khang Hòa nhìn đứa bé trong lòng Mộc Thư Vũ nói. "Sắp ba tháng rồi." Biết Chu Khang Hòa đang thử thăm dò, Tiêu Kình Phong rất thẳng thắn nói rõ. "Tiêu nhị thiếu gia và phu nhân đã sớm quen biết nhỉ?" Chu Khang Hòa hỏi. Tiêu Kình Phong gật đầu, đầy cưng chìu nhìn Mộc Thư Vũ nói: "Đúng vậy! Bọn ta quen biết trong đội lính đánh thuê, ta đã cứu mạng Thư Vũ, Thư Vũ cũng đã cứu mạng ta, bọn ta xem như là vợ chồng hoạn nạn có nhau." Tôn Diệu Âm bị nghẹn đến mặt đỏ rần, lúc trước khi Tiêu Kình Phong bị từ hôn cũng có người thương xót Tiêu Kình Phong, vì một vũ nữ xuất thân hèn mọn mà đánh mất một vị hôn thê thiên kiều bá mị, có người suy đoán Tiêu Kình Phong bị từ hôn nhất định sẽ sầu não uất ức, đơn độc lẻ loi. Nào biết đâu rằng không đến một năm, Tiêu Kình Phong trở về, chẳng những dẫn theo phu nhân mà còn mang về đứa con. Lúc này lại có người nói, Tiêu Kình Phong không phải thứ tốt lành gì, đã có hôn ước với Tôn tiểu thư mà vẫn làm bậy khắp nơi, ngay cả con cũng có luôn, thật sự quá đáng. Có người vui sướng khi kẻ khác gặp họa lại nói Tôn Diệu Âm cũng không phải thứ hay ho gì, Tiêu Kình Phong căn bản chướng mắt cô ta, từ hôn vừa vặn hợp ý Tiêu Kình Phong, dù rằng Tôn đại tiểu thư kinh tài tuyệt diễm, thế nhưng trong mắt Tiêu Kình Phong còn kém một song nhi. "Chu thiếu gia dẫn phu nhân đến dùng cơm à? Đồ ăn nơi này ngon thật đấy." Tiêu Cảnh Đình lười biếng nói. Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Cảnh Đình nói: "Cha, người ăn sạch bánh trôi rồi, để lại cho con hai cái đi!" Tiêu Cảnh Đình gõ gõ đầu Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Đừng kén ăn, còn nhiều đồ ăn kia kìa." Tiêu Tiểu Phàm bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh Đình, tuy rằng bất mãn nhưng vẫn tiếp thu đề nghị của Tiêu Cảnh Đình. Chu Khang Hòa nói với Tiêu Cảnh Đình: "Quả nhiên là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác, Tiêu tam thiếu gia thay đổi không ít ha! Không ngờ Tiêu tam thiếu thăng cấp Luyện Khí tầng năm nhanh vậy, ở cái tuổi này của ngươi, đại ca ngươi cũng chỉ là Luyện Khí tầng bốn thôi, lấy thiên tư của Tam thiếu, nếu như muốn vào học viện Bích Phong thì e rằng cũng có thể." Tiêu Cảnh Đình cười cười đáp: "Ta chỉ là do may mắn, làm sao so được với Chu thiếu gia chứ! Làm gì chắc nấy mà tấn cấp Luyện Khí tầng sáu, ta đã qua tuổi tiến vào học viện Bích Phong rồi, cũng không dám hy vọng xa vời." "Thật đáng tiếc, nếu Tiêu thiếu gia cũng đi tham gia khảo hạch học viện Bích Phong sớm vài năm, dưới sự bồi dưỡng của học viện thì nói không chừng cũng là Luyện Khí tầng sáu rồi." Chu Khang Hòa nói. Tiêu Cảnh Đình cười cười: "Chu thiếu nói đùa, nếu dễ dàng tiến vào Luyện Khí tầng sáu như vậy thì đầy đường đầy phố đều là Luyện Khí tầng sáu rồi." Chu Khang Hòa dẫn Tôn Diệu Âm đi rồi, Tiêu Cảnh Đình nhìn bóng lưng Chu Khang Hòa, trong mắt xẹt qua vài tia sáng. Tôn Diệu Âm quay đầu nhìn về phía Tiêu Kình Phong. ... Tiêu gia. "Thanh Nham đường ca không đi ra ngoài à?" Tiêu Thanh Nham liếc nhìn Tiêu Mộc Hồng, hỏi: "Đi ra ngoài? Đi đâu?" Tiêu Mộc Hồng tựa như vô tình đáp: "Hình như sáng sớm Kình Phong và Cảnh Đình đã ra ngoài dạo phố rồi, không có gọi huynh đi cùng sao? Ta còn tưởng rằng Kình Phong và Cảnh Đình trở về, ba huynh đệ các huynh sẽ ôn chuyện với nhau thật nhiều chứ." Tiêu Thanh Nham lạnh lùng liếc Tiêu Mộc Hồng, nói: "Ngươi thật tinh tường chuyện nhà bọn ta nhỉ?" Tiêu Mộc Hồng cười cười, đáp: "Ta chỉ trùng hợp nhìn thấy mà thôi, Nhạc Vinh thế nào rồi?" "Không sao." Tiêu Thanh Nham nói. Tiêu Mộc Hồng làm như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Không sao là tốt rồi, đường ca chừng nào thì trở về học viện vậy? Chờ huynh về học viện, tẩu tử cùng đứa nhỏ ở nhà thế đơn lực bạc, e là sống không dễ chịu lắm đâu." "Đây là chuyện của ta, ngươi quản nhiều thật đấy, ngươi lo mà chăm phu nhân của ngươi đi, ta thấy cô ta dư tình chưa dứt với tam đệ ta kia kìa, tam đệ ta hiện tại không thể so với trước kia, đêm qua ta nhìn thấy hai người bọn họ ở trong hành lang, tối lửa tắt đèn, không biết nói những gì." Tiêu Thanh Nham châm chọc nói. Sắc mặt Tiêu Mộc Hồng lập tức âm trầm, Tiêu Thanh Nham châm chọc nở nụ cười, lúc trước khi tin cha mẹ mình mất truyền ra, Tiêu Mộc Hồng cũng không ít lần đâm chọc sau lưng mình! Giờ lại bày đặt huynh đệ tình thâm, thật sự ghê tởm mà! Tiêu Thanh Nham xoay người đi về phía biệt viện của mình. Tiêu Thanh Nham hít sâu một hơi, hắn đương nhiên biết rõ Tiêu Mộc Hồng nói như vậy là muốn gây xích mích quan hệ giữa hắn và hai người đệ đệ, nhưng Tiêu Thanh Nham vẫn không khống chế được mà tức giận, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình Phong giờ đã liên hợp lại với nhau, hai người kia căn bản không đặt người đại ca như hắn vào mắt. Tiêu Mộc Hồng nhìn bóng lưng Tiêu Thanh Nham, nhịn không được nắm chặt nắm tay. Sau khi Tôn Miễu Miễu gả cho hắn thì trở nên khéo hiểu lòng người rất nhiều, nhưng trong xương Tôn Miễu Miễu vẫn là một người phụ nữ hiếu thắng, lại sùng bái cường giả. Tiêu Cảnh Đình thay hình đổi dạng khiến Tôn Miễu Miễu bị đả kích không nhỏ, tuy rằng Tôn Miễu Miễu vẫn khéo hiểu lòng hắn như trước đây, nhưng khi ngẫu nhiên nhắc tới Tiêu Cảnh Đình, Tôn Miễu Miễu vẫn luôn như đi vào cõi tiên. Tiêu Mộc Hồng thầm nghĩ: đàn ông và phụ nữ đều là kẻ thích bị coi thường, thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]