Edit + Beta: Snail
Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An trở lại Tiêu gia, phát hiện mất vài chùm nho, Hứa Mộc An tưởng hai đứa con trai lại ăn trộm, nhất thời tràn đầy tức giận.
"Không phải đệ đệ và con ăn trộm, là có người xông tới, hái nho đi, con cùng đệ không ngăn được, có điều, đệ đệ cắn hắn một ngụm, con cũng đánh hắn." Tiêu Tiểu Đông nói.
"Là ai?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Là một song nhi, mặc quần áo màu hồng nhạt, trên quần áo còn có hoa." Tiêu Tiểu Phàm bĩu môi, tràn đầy ủy khuất nói.
Tiêu Cảnh Đình vừa nghe, liền biết là Khưu Bạch, "Người này quá không biết xấu hổ đi!"
Có điều chuyện này cũng tại nguyên chủ, ruồi nhặng không bu trứng không kẽ hở, ai bảo nguyên chủ trêu chọc người như vậy làm chi?
Hứa Mộc An hít sâu một hơi, nhà bọn họ từ bên ngoài đến, ở trong thôn vốn đã bị xa lánh, nếu vì mấy chùm nho, tìm người phân xử, người trong thôn, cũng sẽ không giúp bọn họ, hiện tại cũng chỉ đành nhân nhượng cho khỏi phiền phức mà thôi.
Tiêu Cảnh Đình nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở ra một hơi, nói: "Xem ra, phải nuôi hai con linh khuyển rồi."
Hứa Mộc An nhẹ thời dài, nói: "Linh khuyển cũng không rẻ đâu!" Hiện tại nhiều chỗ cần dùng tiền, linh khuyển chỉ sợ phải trì hoãn lại.
Tiêu Cảnh Đình suy nghĩ một chút, nói: "Việc này, không thể quá rêu rao, cũng không thể làm ầm lên, nếu người ta tới hái thành thói quen, thói quen thành hiển nhiên, còn không biết phải tổn thất bao nhiêu, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-linh-thuc-su/1459925/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.