Mười lăm năm sau.
Diệp Phàm lười biếng nằm trên giường làm từ ngọc thạch, nhàm chán nói: "Mấy nay này vận khí kém quá, không tìm được thứ gì hữu dụng hết."
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nghĩ: Ánh mắt Diệp Phàm quá cao rồi, mấy năm nay, bọn họ tuy rằng không có thu hoạch được linh tài hay linh dược gì quá mức đặc sắc, nhưng mà vẫn phát hiện ra không ít linh thảo Thiên cấp, còn tìm được ba cái linh tuyền phẩm chất không tồi, tu vi đều tiến bộ không nhỏ.
Tu sĩ Nguyên Anh ở Nam Đại Lục muốn thăng cấp khó khăn vô cùng, nhưng ở nơi này hơn hai mươi năm, hắn liền có cảm giác muốn đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, đối thành ở bên ngoài, hắn có lẽ phải mất tới mấy trăm năm mới tới được trình độ như vậy.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Ta cảm thấy thu hoạch như vậy đã không tệ rồi, tu vi của ngươi thăng tiến không ít đâu, ngươi hình như sắp đột phá Nguyên Anh hậu kỳ."
Mỗi cái linh tuyền bọn họ phát hiện ra đều là Diệp Phàm hấp thu nhiều nhất, nhưng tu vi của Diệp Phàm lại không tăng trưởng quá rõ ràng.
Diệp Phàm chống cằm, nói: "Nguyên Anh hậu kỳ, còn sớm lắm, nghe nói nơi này có tiên linh mạch, nếu như có thể tìm được mấy ngàn mấy vạn khối tiên tinh thì tốt rồi, đến lúc đó đừng nói là Nguyên Anh hậu kỳ, Hóa Thần ta cũng có hi vọng."
Bạch Vân Hi: "......" Dã tâm của Diệp Phàm cũng lớn thật! Nhưng tiên tinh chỉ có trong truyền thuyết mà thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990534/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.