Đan Cốc.
Lê Dĩnh ngồi dưới một mái đình của Đan Cốc, trong lòng vừa nôn nóng vừa buồn bực.
Chỉ chớp mắt, Lê Dĩnh đã đến Nam Đại Lục được vài tháng, lúc trước bọn họ chặn đường Diệp Phàm thất bại, Lê Dĩnh liền lựa chọn ở lại Đan Cốc nghĩ kế.
Căn cứ theo nguyên tắc biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Lê Dĩnh góp nhặt tư liệu về Bích Vân Tông, sưu tập xuống, trong lòng Lê Dĩnh càng ngày càng bồn chồn.
Lê Dục đi đến, trên tay còn cầm một viên linh quả màu xanh lá.
"Ngươi đi đâu đó?" Lê Dĩnh hỏi.
"Có một tông môn tìm ta luyện đan, cầm Thanh Trúc Quả này làm thù lao, Nam Đại Lục cũng không đến nỗi nào, có mấy thứ ngay cả ở Trung Đại Lục chúng ta cũng không dễ kiếm được." Lê Dục cười cười, tâm tình suиɠ sướиɠ nói.
Lê Dĩnh nghe thấy lời này, không khỏi trợn trắng mắt.
Thanh Trúc Quả có thể tinh lọc linh hồn lực, xem như là tài nguyên quý trọng, Trung Đại Lục đan tu đông đảo, linh quả này mà vừa xuất hiện liền sẽ bị cướp đoạt.
Lê Dĩnh thầm nghĩ: Khi mới vừa tới, Lê Dục đông chọn tây nhặt, cả ngày ồn ào muốn quay về, bây giờ ngược lại là an ổn.
(dreamhouse2255)
Đan Vọng rất biết làm việc, tặng vài mỹ nữ cho Lê Dục, một đám nữ nhân không ngừng rót mê hồn canh cho hắn, khen cho Lê Dục vui sướng đến không biết trời nam đất bắc gì.
"Ngươi có thể có chút tiền đồ hay không?" Lê Dĩnh không vui nói, "Có phải ngươi đã quên chúng ta tới nơi này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990520/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.