Sau khi Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi ở lại Hắc Thạch Cốc, lục tục liền có mấy người tới khiêu chiến, bị Diệp Phàm đánh không mấy chiêu liền chạy, dần dà, người tới càng ngày càng ít.
Diệp Phàm một bên hừ hừ ngâm nga, một bên nướng thịt chim.
“Vân Hi, muốn ăn thịt nướng không? Thịt của loài chim này rất nộn!” Diệp Phàm nhiệt tình hô.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Được!”
Bạch Vân Hi cắn một miếng thịt, không khỏi kinh ngạc, Bạch Vân Hi sau khi trở thành tu sĩ đối với thức ăn liền không còn lại bao nhiêu chấp nhất, nhưng mỗi lần xem Diệp Phàm ăn đến thơm nức, khó tránh khỏi cũng bị mang theo cảm giác thèm ăn.
“Thủ nghệ của ngươi càng ngày càng tốt.” Bạch Vân Hi nói.
“Ta là thiên tài mà, tự nhiên học cái gì cũng nhanh hơn người khác, cho dù nấu ăn cũng như vậy.” Diệp Phàm thần thái phi dương tự khen.
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm ngẩng đầu lên, nói: “Hình như có người gọi ta! Lại có người tới gây chuyện sao? Mấy tên lần trước tới té xỉu, còn phải làm phiền ta đưa bọn họ tới khu cấp thấp, không biết lần này là người nào, hi vọng không phải là phế tài đi cũng không nổi.”
Bạch Vân Hi lắc đầu: “Ta nghĩ không phải tới gây chuyện, người tới gây chuyện đều gọi ngươi bại hoại, cặn bã, hỗn đản, vương bát đản, người này gọi ngươi Diệp đan sư.”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm đảo đảo mắt: “Thật sự a! Vẫn là Vân Hi ngươi thông minh!”
Bạch Vân Hi: “……”
……
Diệp Phàm buông ra cấm chế, đưa hai tu sĩ bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990443/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.