Hứa Minh Dương rất thích tìm Diệp Phàm nói chuyện phiếm, Bạch Vân Hi trông Diệp Phàm giống như trông tiểu hài tử, ngăn ngừa Diệp Phàm nói lung tung.
Đáng tiếc dù Bạch Vân Hi đề phòng như thế nào, Diệp Phàm vẫn nói chuyện không trải qua đại não, Bạch Vân Hi đơn giản không thèm để ý tới nữa.
Hứa Minh Dương đi vào phòng, nhìn thấy Bạch Vân Hi: “Bạch đạo hữu, đang vội sao?”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy.”
Hứa Minh Dương rất có hứng thú hỏi: “Bạch đạo hữu cùng Diệp đan sư quan hệ thật tốt! Hai vị là tới với nhau như thế nào?”
Bạch Vân Hi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Hứa Minh Dương một cái: “Hắn nhất kiến chung tình với ta, ta bị hắn dây dưa không có biện pháp, đành phải đáp ứng hắn.”
Hứa Minh Dương cười ngượng: “Thì ra là thế.”
Hứa Minh Dương cảm thấy, Bạch Vân Hi nói lời này có chút ý ghen, còn có chút giống như đang thị uy.
“Ta nhớ lúc trước từng nghe được lời đồn Diệp đan sư tinh thông luyện đan, chế phù, trận pháp, hắn đúng là đa tài đa nghệ, Bạch đạo hữu thật có phúc khí! Tu sĩ bình thường không có biện pháp cùng một lúc học nhiều môn học thuật như vậy.” Nhưng nếu là người mang cửu sắc thần hồn như Diệp Phàm thì lại không kỳ quái.
Bạch Vân Hi khẽ hừ một tiếng: “Cũng không đa tài đa nghệ như lời Hứa đạo hữu nói. Hắn tuy rằng hiểu nhiều, nhưng trêи cơ bản đều là gà mờ, không coi là cái gì, hắn cái gì cũng học một ít, rồi lại cũng chỉ học được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990386/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.