Một năm sau.
Chỉ chớp mắt, Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm đã dừng chân trêи Băng Kiếm Đảo được một năm trời, thời gian lâu như vậy đối với tu giả mà nói lại chỉ giống như bóng câu qua khe cửa, phảng phất chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Trong hơn một năm này, cửa hàng tạp hóa của Diệp Phàm thanh dang đã vang vọng ra khắp đảo, mỗi khi cửa hàng vừa mở ra, đồ bên trong liền bị tranh mua đến không còn.
“Được rồi, phụ dược luyện chế Băng Linh Chi đã thu thập đủ, ta muốn bắt đầu luyện chế.” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Được.”
Diệp Phàm có được Băng Linh Chi đã rất lâu, vẫn luôn không dám tùy tiện dùng, mà hiện tại, hắn cuối cùng cũng chịu xuống tay.
“Băng Linh Chi 300 năm, đây chính là thứ tốt a! Tu giả Kim Đan cũng sẽ cảm thấy hứng thú với nó.” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Vẫn là ngươi có bản lĩnh, cho nên mới có thể bắt tới tay.”
“Đúng vậy, ta có bản lĩnh nhất!”
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi: “……”
……
Diệp Phàm treo biển bế quan ở bên ngoài cửa hàng, đóng cửa không tiếp khách.
“Diệp đan sư, sắp tới sẽ không mở cửa hàng sao?” Lý Nhạc thò qua hỏi.
Tính tình của Diệp Phàm so với các luyện đan sư khác đã được coi là bình dị gần dũi, cho nên nhân duyên của hắn ở trêи Băng Kiếm Đảo cũng được tính là không rồi.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, sắp tới đóng cửa, có chuyện phải làm.”
Lý Nhạc là khách quen cửa hàng của Diệp Phàm, người này làm công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990368/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.