Nhược Thủy thấy Diệp Phàm tới gần, khí thế không khỏi giảm xuống vài phần, hư trương thanh thế quát lên: “Ngươi muốn làm gì, cút ngay!”
Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn Nhược Thủy: “Ngươi chính là người đả thương biểu ca ta?”
Nhược Thủy cắn môi, không có trả lời, nàng sao có thể nghĩ được vận khí của mình lại kém tới như vậy, chỉ là tùy tay đánh một phàm nhân ở hội đấu giá, cư nhiên rước tới sát tinh, còn bức chết sư phụ.
Diệp Phàm đá một chân lên người Nhược Thủy, Nhược Thủy lập tức bay ra ngoài.
“Đó là biểu ca ta! Biểu ca ta là người ngươi có thể tùy tiện đánh là đánh sao!” Diệp Phàm chống eo, không vui mắng.
Nhược Vân cảm thấy linh khí trêи người Nhược Thủy nhanh chóng xói mòn, bệnh trang giống y sư phụ lúc trước, sư muội cũng sắp biến thành người thường rồi sao?
Nhược Vân nhìn Diệp Phàm, nhàn nhạt nói: “Diệp thiếu, ta biết vị trí của Thiên Thượng Thiên, cũng biết mấy nơi sư phụ giấu đồ, chỉ cần ngươi buông tha cho ta, ta có thể mang ngươi đi.”
Diệp Phàm gật đầu: “Tốt.”
Nhược Thủy kϊƈɦ động nhìn Nhược Vân, “Sư tỷ, sư phụ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi nhẫn tâm để sư phụ thất vọng sao?”
Cảm giác được linh khí trong thân thể dần xói mòn, Nhược Thủy có loại cảm giác sống không bằng chết.
Bản thân đã từng tu chân, Nhược Thủy vẫn luôn có loại cảm giác cao nhân nhất đẳng, trơ mắt nhìn tu vi tu luyện trong nhiều năm hủy trong một sớm một chiều, Nhược Thủy vô cùng tức giận, trong lòng cũng dâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990328/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.