Trong biệt thự.
“Từ đạo trưởng, cửu ngưỡng đại danh a! Ta nghe nói Bạch lão đầu rất nghe lời ngươi.” Hai mắt Diệp Phàm sáng quắc nhìn Từ Nguyên Thanh, bắt lấy tay Từ Nguyên Thanh, dùng sức lay hai cái.
“Ta cùng Bạch lão có chút giao tình, hắn ít nhiều cũng cho cho ta chút mặt mũi.” Từ Nguyên Thanh hàm súc nói.
Diệp Phàm tràn đầy cao hứng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Một nhà Bạch gia đều nghe lời lão nhân Bạch Sĩ Nguyên kia, cuối cùng cũng có một người đánh bại được Bạch lão đầu.”
Từ Nguyên Thanh: “……”
“Trước đó cảm ơn Diệp thiếu đã ra tay tương trợ cháu ngoại ta.” Từ Nguyên Thanh nói.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến!”
“Diệp thiếu xem, bệnh này của cháu ngoại ta nên giải quyết như thế nào?” Từ Nguyên Thanh hỏi.
Diệp Phàm nhún vai: “Hắn dùng Linh Diễm Quả, nhưng lại không thể hấp thu dược lực của nó, chỉ có thể rút hết dược lực ra mới được, nếu muốn rút hoàn toàn, chỉ sợ còn cần bốn lần nữa.”
“Diệp thiếu cũng nhìn ra được, cháu ngoại ta là tu giả cổ võ, nếu rút hết dược lực của Linh Diễm Quả ra, sau này hắn còn có thể tu luyện được không?”
Thời điểm Từ Nguyên Thanh mới nhìn thấy thảm trạng của Mộ Liên Bình, hắn nghĩ chỉ cần có thể giữ được tính mạng Mộ Liên Bình là đủ, dù sao Mộ gia cũng có không ít người không thể hấp thu được Linh Diễm Quả, mười người ăn đến tám người chết, nhưng thấy Mộ Liên Bình khôi phục bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990285/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.