Diệp Phàm đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Thái Chấn Tuấn ở bên ngoài nhà tham đầu tham não (ló đầu ra nhìn bốn phía, rình mò).
Diệp Phàm không vui đi đến phía sau Thái Chấn Tuấn: “Ta nói tiểu tử ngươi sao lúc nào cũng thích lén lén lút lút, ngươi muốn làm cái gì?”
Thái Chấn Tuấn bị dọa sợ, xoay người nhìn Diệp Phàm, tươi cười chào hỏi: “Đại ca, ngươi ra rồi! Ngươi đúng là xuất quỷ nhập thần, ta còn chưa nhìn ra được ngươi làm sao xuất hiện.”
Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng: “Mắt ngươi mù còn có thể trách ai?”
Thái Chấn Tuấn xấu hổ chà xát tay: “Diệp lão đại, ta không có lén lén lút lút, ta còn không phải là không dám đi vào sao? Ta nghe nói mấy hôm trước có mười mấy người xông vào nhà của ngươi, kết quả khi đi ra đều điên hết rồi.”
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Đó là do lá gan bọn họ quá nhỏ, người giống như ta cái gì cũng không sợ, chuyện gì cũng không có.”
Thái Chấn Tuấn gật đầu: “Đó là đương nhiên, là đương nhiên, Diệp thiếu ngươi anh dũng không sợ gì như vậy đương nhiên là cái gì cũng không sợ!”
“Diệp lão đại, mấy tiểu tử phát điên lúc trước sẽ thế nào?” Thái Chấn Tuấn tò mò hỏi.
Diệp Phàm híp mắt: “Quỷ mới biết bọn họ sẽ thế nào, có lẽ là bị đưa đến bệnh viện tâm thần đi, một đám người nhát gan, không có bản lĩnh còn học theo người ta vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống, bây giờ không phải đều chết hết sao?”
Thái Chấn Tuấn: “……”
“Diệp thiếu, ta nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990245/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.