Hội đấu giá rất nhanh liền bắt đầu, món đấu giá thứ nhất là một bức chân tích Đường Bá Hổ, giá khởi điểm một trăm triệu, không lâu sau đã lên tới năm trăm triệu.
Diệp Phàm cau mày, đến gần Bạch Vân Hi, khó hiểu hỏi: “Vì sao bức họa vô dụng này lại có giá trị lớn như vậy?”
“Thi họa được nhiều người yêu thích thích.” Đầu năm nay, kẻ có tiền càng ngày càng nhiều, rất nhiều người sau khi có tiền liền thích học đòi văn vẻ, giá trị cổ điển thi họa càng ngày càng tăng, rất nhiều người nguyện ý mua về cất chứa, đương nhiên là cũng có những người nhìn trúng giá trị sau này của cổ họa, mua về coi như là đầu tư.
Cuối cùng đường núi tùng sâm Đường Bá Hổ được bán ra bảy trăm triệu nguyên.
“Thứ vô dụng này cư nhiên có giá trị bảy trăm triệu nguyên, có phải đầu óc người mua có vấn đề gì không?” Diệp Phàm rầu rĩ than thở.
Bạch Vân Hi: “……”
“Giá này vẫn là ít, mấy năm trước công ty bán đấu giá New York Sotheby's cử hành một buổi đấu giá thi họa Trung Quốc cổ đại đặc biệt, trong đó có một bộ chân tích Đường Dần “Lư Sơn xem thác nước đồ”, bức họa lấy giá khởi điểm là 3 vạn đôla, cuối cùng bán được giá 5.9 trăm triệu đôla, cũng chính là 35.9 trăm triệu nguyên.”
Diệp Phàm vuốt cằm: “Vẽ tranh dễ kiếm tiền như vậy, ta thấy ta không cần vẽ phù nữa, đổi nghề vẽ tranh là được rồi.”
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi cười lạnh: “Họa sĩ vẽ tranh đều là sau khi chết tranh được bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990241/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.