Diệp Phàm dọn ra khoảng chỗ trống để một chồng phù chú lên, lại lấy bút vẽ phù ra, chuẩn bị vẽ phù.
“Diệp đồng học, ngươi đang làm gì vậy?” Sử giáo sư tò mò hỏi.
“Ta sao? Vẽ phù a!”
“Diệp thiếu vẽ phù cho mình dùng sao?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Không phải, ta bán! Tức phụ tương lai thích kẻ có tiền, ta phải vẽ mấy tấm phù chú đi bán, kiếm ít tiền.”
“Vậy sao, thì ra là thế! Diệp đồng học ngươi cũng thật cần cù, bây giờ người trẻ tuổi biết tiến tới giống ngươi quá thiếu thốn! Phù này có thể bán được sao?” Sử giáo sư tò mò hỏi.
“Có thể.” Diệp Phàm khẳng định.
“Ai sẽ mua?”
“Thần côn!”
(dreamhouse2255)
Sử giáo sư: “……”
Sử giáo sư ở bên cạnh Diệp Phàm hỏi tới hỏi lui đủ tin tức, vui vẻ tìm đến Tiếu Trì.
“Tiếu lão sư, đây là ngươi không đúng rồi! Ngươi xem Diệp Phàm đi, hắn là một hài tử tốt! Sao ngươi có thể bức người ta đến nỗi phải dao du với thần côn như vậy, nguời ta kiếm tiền không dễ dàng gì, hãm hại lừa gạt cũng dám dùng, Bạch Vân Hi không phải rất có tiền sao, hà tất phải cưỡng cầu với một nửa kia như vậy?” Sử giáo sư lắc đầu, thở ngắn than dài nhìn Tiếu Trì.
Tiếu Trì ngẩng đầu nhìn Sử giáo sư, thầm nghĩ: Ngu ngốc, ngươi thì biết cái gì! Thần côn đó chính là đại sư Long Hổ Sơn a, phù chú kia một trăm vạn một tấm, người bình thường chắc chắn không mua nổi! Không thể không nói, Diệp Phàm này nhìn qua không đáng tin cậy nhưng mà vẫn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990236/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.