“Phù này ngươi bán thế nào?” Tiểu shota lưng mang cặp sách xuất hiện trước quầy hàng, hơi banh mặt, mặt bánh bao tràn ngập nghiêm túc. 
Diệp Phàm nhìn tiểu shota một cái, lười biếng đáp: “Ba vạn một tấm.” 
Diệp Phàm cũng không có ôm hy vọng quá lớn với tiểu bằng hữu này, người lớn còn không mua nổi, một tiểu hài tử thì biết cái gì a! 
Quả nhiên, tiểu shota bất mãn kêu gào: “Ngươi đi cướp tiền luôn đi!” 
“Tiểu quỷ, mẹ ngươi kêu ngươi về nhà ăn cơm! Về ăn cơm đi!” Cổng sân buổi trưa vắng vẻ khiến Diệp Phàm không khỏi có chút ủ rũ. 
Tiểu shota bất mãn: “Ngươi không thể bởi vì ta còn nhỏ mà không quan tâm ta, khách hàng là thượng đế, ngươi hiểu không?” 
(dreamhouse2255) 
Diệp Phàm: “……” Tiểu quỷ này thật kiêu ngạo! 
“Tiểu bằng hữu, ngươi nhìn qua có chút quen mắt!” Diệp Phàm nhìn chằm chằm tiểu bánh bao đánh giá vài lần. 
Sắc mặt tiểu shota hơi hơi đỏ lên: “Ngươi dám quên ta?” 
“Ta hẳn là……” Diệp Phàm bỗng nhiên đứng hình, hắn nhớ ra tiểu tử này là ai rồi, đây chính là đứa cháu trai tiện nghi của hắn a. (tiện nghi = có thì tốt mà không có thì thôi (*'▽`*)) 
Mẫu thân nguyên chủ chết sớm, trong ký ức của nguyên chủ, cữu cữu gia (chắc là em trai ông ngoại) cùng biểu ca nguyên thân đối với hắn không tồi, nhưng nguyên chủ dù sao cũng là người Diệp gia, biểu ca kia của hắn không tiện nhúng tay quá nhiều, huống chi biểu ca hắn còn là người bận rộn. 
“Thì ra là ngươi a!” 
“Chỗ này của ngươi có bao nhiêu phù?” Tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990178/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.