Mộ Bạch lạnh mặt giao trả nhiệm vụ với người của ba thế lực.
Bọn họ đều không ngờ Mộ Bạch lại có thể giao ra đan dược, cho nên đều vô cùng giật mình.
Sau khi giật mình xong, bọn họ mới nhận ra, xem ra bọn họ đã đặt cược sai rồi.
Tin tức cửa hàng của Mộ Bạch có đan sư Địa cấp nhanh chóng lan truyền đi, tạo thành oanh động không nhỏ.
Lam Kiếm Minh đi vào trong phòng, thấy Mộ Bạch đang bần thần ngồi phát ngốc trước một cái bàn với tràn đầy lễ vật.
"Đang nghĩ cái gì vậy? Trao đổi không thuận lợi sao?" Lam Kiếm Minh hỏi.
Mộ Bạch lắc đầu: "Không có, trao đổi rất thuận lợi, số đan dược còn lại tạm thời đặt ở trong cửa hàng trưng bày."
Mộ Bạch vốn tưởng rằng lần này sẽ lỗ sạch cả vốn lẫn lãi, không ngờ cuối cùng lại kiếm lời một bút, hắn cảm thấy, đợi Lộ Hàn nhận được tin tức, nhất định sẽ giận đến điên lên.
Địa vị của đan sư Địa cấp với đan sư Huyền cấp chênh lệch rất lớn, ở Đại Lục Vạn Thú có rất nhiều tu sĩ chưa từng được thấy đan dược Địa cấp, cho nên sau khi trong cửa hàng bắt đầu trưng bày đan dược Địa cấp liền có rất nhiều người nghe danh tới quan sát, cũng có tu sĩ ra giá muốn mua lại, nhưng Mộ Bạch vẫn chưa xác định nên bán cho ai.
"Vậy sao trông ngươi có vẻ không được vui?" Lam Kiếm Minh khó hiểu hỏi. (dreamhouse2255) Mộ Bạch thở dài: "Ta chỉ không cam lòng mà thôi!"
"Đây là cái gì?" Lam Kiếm Minh hỏi.
Mộ Bạch nhún vai: "Cái đám hỗn đản đó đưa quà nhận lỗi, đúng là gió chiều nào theo chiều ấy, ta đang nghĩ có nên nhận hay không." Ba thế lực ký kết khế ước với quản sự cũ đều là nhằm vào tiền bồi thường gấp ba trong hợp đồng, bọn họ đều không cho rằng hắn có thể lấy ra đan dược.
Nhưng hiện tại hắn thành công, thái độ của đám người đó đều mềm xuống.
Địa vị của đan sư Địa cấp cùng đan sư Huyền cấp khác nhau rất lớn, tuy rằng số lượng đan sư ở Đại Lục Vạn Thú không nhiều, nhưng đan sư Huyền cấp không phải là sinh vật quý hiếm, đan sư Địa cấp thì lại khác, trong toàn bộ Đại Lục Vạn Thú số lượng đan sư Địa cấp không tới năm người, hiện tại các thế lực kia biết Diệp Phàm là đan sư Địa cấp, đương nhiên phải nịnh bợ, cho dù không nịnh bợ được thì cũng không thể đắc tội.
"Nhận đi, không nhận thì lãng phí." Lam Kiếm Minh nói.
Mộ Bạch gật đầu: "Ta cũng cảm thấy vậy, dù sao thì theo khế ước, bọn họ lấy đan dược cũng đã rất kiếm lời rồi."
"Đúng thế!" Lam Kiếm Minh thầm nghĩ: Hiện tại đối phương đưa quà nhận lỗi có lẽ chính là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, nếu bọn họ nhận, việc cũ xem như bỏ qua, mà cái đám tu sĩ đó đều không phải người tốt lành gì, tốt nhất là không nên giao du sâu.
"Sư đệ giấu kỹ thật, nếu không phải có việc này, ta cũng không biết hắn đã là đan sư Địa cấp." Mộ Bạch nhịn không được nói. (dreamhouse2255) Lam Kiếm Minh cau mày lại: "Sư đệ luyện chế đan dược Địa cấp quá nhanh."
Một ngày ra ba lò, nếu không phải bọn họ đã xác nhận những đan dược đó đều còn mới, ngay cả Lam Kiếm Minh cũng sẽ không nhịn được mà hoài nghi thực ra Diệp Phàm đã sớm luyện chế ra những đan dược đó rồi, chỉ tới thời cơ mà lấy ra thôi.
Mộ Bạch gật đầu: "Đúng vậy!"
Một ngày ra ba lò đan dược Địa cấp, chẳng lẽ sư đệ không cảm thấy mệt sao, luyện đan là chuyện rất hao phí linh lực mới đúng.
......
Sau khi thân phận đan sư Địa cấp của Diệp Phàm bại lộ, địa vị cửa hàng của Mộ Bạch lại càng thêm cao lớn, mấy viên đan dược Địa cấp trưng bày trong cửa hàng nháy mắt biến một cửa hàng từ bình thường không có gì lạ trở nên cao siêu đẳng cấp.
Bạch hổ tộc có rất nhiều cửa hàng, nhưng cửa hàng có đan dược Địa cấp một bàn tay là có thể đếm hết.
Đoạn thời gian trước, cửa hàng của Mộ Bạch vốn còn xếp đáy bảng xếp hạng, hiện tại lại trở nên nổi bật không gì sánh bằng.
Mộ Bạch ở đây hô mưa gọi gió, chỗ Lộ Hàn lại là tình cảnh bi thảm, Lộ Hàn vốn cho rằng hắn hãm hại được Mộ Bạch, kết quả lại thành toàn cho Mộ Bạch bộc lộ sau lưng có đan sư Địa cấp chống lưng, việc kinh doanh của cửa hàng nâng cao một bước. (dreamhouse2255) Lộ Hàn không hiểu vì sao người mà Mộ Bạch cứu là đan sư Địa cấp lúc trước lại không có đặt đan dược Địa cấp ở trong cửa hàng bán, mãi cho đến khi hắn bày ra cái bẫy này, cửa hàng mới bắt đầu.
Lộ Hàn cẩn thận suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy, có lẽ là trước đây vị đan sư kia không muốn giúp Mộ Bạch quá nhiều, nhưng bởi vì ba phần khế ước mà hắn hãm hại, vị đan sư đó mới bất đắc dĩ mà bại lộ thân phận, không che giấu nữa. Suy đoán này làm cho Lộ Hàn ghen tị muốn chết, nhưng việc đã đến nước này, không có cách nào xoay chuyển được nữa, Lộ Hàn chỉ có thể cố gắng không tiếp tục nghĩ đến nó nữa.
Thời gian đảo mắt đã tới thời hạn của khảo hạch.
Kết quả của mười năm khảo hạch này, Mộ Bạch lấy được thành tích vị trí thứ hai mươi.
Tuy rằng cuối cùng cửa hàng bán ra đan dược Địa cấp hấp dẫn tới không ít Hợp Thể từ xa xôi chạy đến nhưng chung quy vẫn hơi chậm một chút. Bởi vì thứ tự của Mộ Bạch tăng lên, Lộ Hàn bị chen tới vị trí thứ 21, tuy rằng chỉ chênh lệch một thứ hạng, nhưng phần thưởng lại khác nhau vô cùng. Đứng thứ 20 tốt xấu gì cũng lấy được cái danh top 20.
Mộ Bạch từ lót đế lội ngược tới top 20, còn trở thành chủ của cửa hàng có xu hướng phát triển tốt nhất, bạch hổ tộc đặc biệt tặng cho Mộ Bạch thêm một phần thưởng dành cho người tiến bộ vượt bậc.
Sau khi thứ tự ấn định xong, Mộ Bạch vui mừng mấy ngày liền.
Thứ hạng tăng lên đương nhiên làm Mộ Bạch vui vẻ, nhưng điều làm Mộ Bạch vui nhất là, đối thủ cũ bị hắn dẫm dưới chân. (dreamhouse2255) ......
Vốn dĩ Diệp Phàm chỉ định ở lại bạch hổ tộc một thời gian thôi, nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra, trong thời gian ngắn hắn cũng không biết nên đi đâu.
Điều kiện tu luyện trong cửa hàng khá tốt, dựa vào việc bán đan dược hắn cũng xem như là thu nhập ổn định, Diệp Phàm quyết tâm ở lại đây thêm một thời gian nữa.
— Đảo mắt đã ba năm trôi qua.
Việc kinh doanh cửa hàng của Mộ Bạch càng ngày càng tốt, bán đan dược cao giai chẳng những lợi nhuận cao, còn có thể khiến các tu sĩ khác thiếu ân tình của hắn, quy mô của cửa hàng không ngừng mở rộng.
Ở tiên giới chỉ cần có tiên tinh làm việc gì cũng dễ, mấy năm này, Mộ Bạch tích góp được gia tài không nhỏ, dần dần cũng bồi dưỡng ra người của chính mình.
Có Diệp Phàm tọa trấn, Mộ Bạch sống như cá gặp nước, địa vị ở trong bạch hổ tộc càng ngày cào cao, có không ít trưởng lão Hợp Thể cần tới đan dược đều nhờ tới Mộ Bạch.
"Man tộc sắp tới sao?" Diệp Phàm nhìn Mộ Bạch, kỳ dị hỏi.
Mộ Bạch gật đầu: "Phải, bạch hổ tộc bọn ta với man tộc quan hệ khá tốt, cho nên thường xuyên qua lại trao đổi vật tư." (dreamhouse2255) Đại Lục Man Hoang cùng Đại Lục Vạn Thú nằm trong cùng một thiên vực, cách nhau không xa lắm.
Diệp Phàm gật đầu, "À" một tiếng.
"Có những ai tới vậy?" Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
Mộ Bạch lắc đầu: "Ta cũng chưa rõ lắm, mà nghe nói có một tên là con cưng của thiên đạo."
Diệp Phàm hào hứng hỏi: "Con cưng của thiên đạo sao? Thật ghê gớm, hắn là ai vậy?"
"Là một tên gọi là Cổ Lực." Mộ Bạch đáp.
Diệp Phàm cau mày lại: "Cái tên này nghe có vẻ không được thông minh cho lắm." Không ngờ Cổ Lực lại là con cưng của thiên đạo, thật bất ngờ.
"Nghe nói tài trí của hắn cũng chỉ bình thường thôi, nhưng vận khí lại rất tốt." Mộ Bạch nói.
"Nghe đồn, hắn xuất thân từ một bộ lạc nhỏ ở man tộc, không biết vì sao lại bị man tộc phái đi làm phụ trợ cho Diệp Phàm, chính là tên ma đầu trùng tên với sư đệ đó, sau này Diệp Phàm bố trí ra Truyền Tống Trận đỉnh cấp đi Hoang Cổ Giới, tăng số lượng người truyền tống từ tám lên hơn hai mươi người, nghe nói những danh ngạch cuối cùng bị dư ra Diệp Phàm thuận tay liền cho hắn, cho nên hắn cũng cùng được mang vào Hoang Cổ Giới." (dreamhouse2255) Diệp Phàm nhìn Mộ Bạch một cái, thầm nghĩ: Mộ Bạch cứ luôn nói Diệp Phàm là tên ma đầu này, tên ma đầu nọ, thật hư hỏng.
"Nghe nói Hoang Cổ Giới là nơi có thể giúp tu sĩ thoát thai hoán cốt, sau khi hắn vào Hoang Cổ Giới khi đi ra tu vi tăng mạnh, lúc trở về man tộc lại càng phong quang hơn, cưới được tiểu quận chúa của man tộc, trở thành con rể của hầu gia. Dưới sự bồi dưỡng của hoàng thất man tộc, hắn đã thăng cấp Bách Kiếp rồi."
Diệp Phàm cau mày, hỏi: "Cưới tiểu quận chúa?"
Mộ Bạch gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Phàm chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Một tên nhà quê như Cổ Lực mà cũng cưới được hoàng thân quốc thích, sao trước đây hắn lại không nhận ra cái tên ngốc đó lại có duyên với nữ nhân vậy chứ!
Mộ Bạch chống cằm, lười biếng nói: "Cẩn thận tính toán, tên ma đầu Diệp Phàm đó cũng không tệ lắm mà! Có cơ hội tốt lại để dành cho một tiểu tu sĩ man tộc từng theo hầu, từ điểm này mà xem, hắn có mấy phần giống sư đệ."
Diệp Phàm cười nói: "Phải vậy không."
Diệp Phàm đảo đảo mắt, liên tục rít gào ở trong lòng, chờ Vân Hi trở về, hắn nhất định phải nói cho Vân Hi biết, tên heo ngốc Cổ Lực kia cùng mất quận chúa hoàng thất man tộc đi rồi.
"Sư huynh, tiểu quận chúa kia xinh đẹp không?" Diệp Phàm hỏi. (dreamhouse2255) Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm, trong lòng thầm cảm thấy quái dị, sao hôm nay Diệp Phàm lại đột nhiên có hứng thú với chuyện này chứ, "Nghe nói, tiểu quận chúa lớn lên quốc sắc thiên hương. Nhưng mà mắt thẩm mỹ của man tộc với tu sĩ chúng ta không giống nhau, đối với sư đệ mà nói, có lẽ tiểu quận chúa đó sẽ hơi cường tráng một chút."
Diệp Phàm gật gù: "Quốc sắc thiên hương sao? Vậy tên Cổ Lực kia thật là may mắn."
Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm, trong lòng thầm cảm thấy khó hiểu: Chẳng lẽ là tình cảm của Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi xảy ra vấn đề gì sao? Sao Diệp Phàm lại đột nhiên có hứng thú với quận chúa man tộc chứ?
......
Diệp Phàm ngồi ở trên ghế, nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Vân Hi, tên ngốc Cổ Lực kia sắp tới bạch hổ tộc rồi."
Bạch Vân Hi gật đầu: "Ta đã nghe nói rồi, Cổ Lực nay đã khác xưa." Nói thế nào thì hiện tại đối phương cũng đã là một mãnh tướng của man tộc, vừa được đi Hoang Cổ Giới, vừa được hoàng thất của man tộc ủng hộ, thăng cấp Bách Kiếp là chuyện sớm muộn, hoàng thất man tộc đương nhiên phải dùng thủ đoạn liên hôn để trói định Cổ Lực lại, vậy mới không lỗ.
"Không biết là nha đầu ngốc nào coi trọng cái tên ngốc đó nữa!" Diệp Phàm lắc đầu nói.
Bạch Vân Hi mỉm cười: "Cổ Lực khá tốt mà." Diệp Phàm thế này chẳng lẽ là vẫn ghi thù năm đó Cổ Lực chê Diệp Phàm lùn sao?
Bạch Vân Hi, "Ta cũng nghĩ như vậy." Cổ Lực hẳn không có ác ý với bọn họ, nhưng dù sao hắn vẫn là người của man tộc, cần gì phải làm khó hắn chứ. "Có lẽ thân phận ma đầu của ngươi sắp lòi rồi." Bạch Vân Hi nói.
Chuyện của Diệp Phàm năm đó đã qua đi rất lâu, đã không còn là đề tài nóng nữa, nhưng Cổ Lực tới đây, sự tình đương nhiên sẽ có thay đổi, chỉ cần nhắc tới Cổ Lực đương nhiên sẽ nhắc tới Diệp Phàm, nhắc tới chuyện đi Hoang Cổ Giới cùng rất nhiều thứ.
Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Ta che giấu tốt thật đấy, lâu như vậy hai vị sư huynh vẫn không có phát hiện gì."
Bạch Vân Hi cau mày, thầm nghĩ: Mộ Bạch cùng Lam Kiếm Minh cũng thật là trì độn, tới giờ vẫn không nghi ngờ chút nào, không biết có phải là vì quá tin tưởng bọn họ hay không nữa.
"Ta đang cảm thấy có nên báo cho hai vị sư huynh một tiếng hay không, miễn cho bọn họ đột nhiên không có chuẩn bị gì."
Diệp Phàm chống cằm, nói: "Ta đã nói với bọn họ rồi, chẳng qua, có lẽ là vì ta quá chính trực hiền lành, cho nên bọn họ đều không tin ta là ma đầu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]