Chương trước
Chương sau
Bên trong phi thuyền.

"Đúng là bảo bối!" Diệp Phàm bổ một cục đá ra, bên trong cục đá là một thứ chất lỏng màu đỏ, chất lỏng màu đỏ lấp lánh sáng lên, nhìn trông rất đẹp mắt.

"Không ngờ ra ngoài đi dạo một chuyến lại cũng có thể gặp may như vậy." Diệp Phàm cảm thán.

Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng thế!"

Diệp Phàm lấy ra một cái bình ngọc, cẩn thận rót Thạch Tâm Tủy bên trong cục đá vào trong bình.

"Chờ sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, ta lại luyện chế thứ này thành đan dược, hy vọng là thực lực sẽ tăng lên được một chút, gần đây tu vi của ta không có chút tiến triển nào, thật mất hứng!" Diệp Phàm buồn bã nói.

Bạch Vân Hi lắc đầu: "Sau khi tu vi tăng tới Luyện Hư, tự nhiên là sẽ tiến triển chậm đi rồi." Tu sĩ Luyện Hư có thể sống trên vạn năm, bình thường đều phải tích lũy rất lâu mới được tiến giai.

Diệp Phàm khoanh tay, nói: "Vốn dĩ ta cho rằng ta sẽ khác cơ chứ, ngươi cũng biết mà, ta chính là thiên tài, còn là thiên tài tuyệt thế, không giống các tu sĩ bình thường khác."

Bạch Vân Hi cười khan: "Đúng đúng đúng, ta biết, sao ta lại không biết được cơ chứ!"
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm nhướn mày lên, tươi cười xán lạn với Bạch Vân Hi.

Phi thuyền bay trong biển sao vô tận tốc độ rất nhanh.

Lần đầu tiên cưỡi phi thuyền, Thạch Lực có vẻ vô cùng hưng phấn.

Nếu như thạch tộc không có xuống dốc, Thạch Lực sẽ chính là thái tử của thạch tộc, đáng tiếc, hiện tại thạch tộc không còn, Thạch Lực ngay cả thân thế của mình là như thế nào cũng không biết, trở thành một tên nhà quê không hiểu việc đời, sau khi Thạch Lực ra đời vẫn luôn sống ở nông thôn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biển sao vô tận, cho nên cảm thấy vô cùng mới mẻ.

"Diệp tiền bối, chúng ta đang đi đến đâu vậy?" Thạch Lực hỏi.

Diệp Phàm nhìn Thạch Lực một cái, đáp: "Chúng ta không có đi chung, nơi mà ta phải tới cách đây rất xa, nếu như trên đường các ngươi cảm thấy muốn dừng lại ở đâu, ta sẽ thả các ngươi xuống đó." Nghe nói khi gặp phải nguy hiểm thạch tộc có thể biến mình thành cục đá, không biết rơi từ mấy vạn mét trên trời xuống có làm sao không nữa, thật muốn thử một lần, nhưng mà, Vân Hi nhất định không cho hắn làm như thế.


Thạch Lực vui vẻ nhìn xung quanh, hoàn toàn không cảm nhận được chút ác ý nào từ Diệp Phàm.

Diệp Phàm lười biếng ngâm nga, Bạch Vân Hi đột nhiên lên tiếng: "Diệp Phàm, có phải là có người đuổi theo chúng ta không?"

Diệp Phàm nhắm mắt lại, thả linh hồn lực ra cảm nhận xung quanh, đáp: "Hình như là đúng rồi, không chỉ có một tên đâu, chúng ta bị bao vây rồi, ta ngửi thấy hương vị rất quen thuộc, là mùi thịt nướng!"
(dreamhouse2255)
Thạch Lực tò mò hỏi: "Là tên ô vân tước ban nãy đuổi theo chúng ta sao?"

Diệp Phàm gật đầu: "Chính là nàng, khi đó ta đã định thả nàng một con ngựa rồi cơ mà, không ngờ nàng lại quay trở lại."

Thạch Lực chớp chớp mắt: "Không ngờ nàng lại dám đuổi theo."

Thạch Lực thầm nghĩ: Trong trận chiến ban nãy của Ô Thanh với Diệp Phàm, thế cục hoàn toàn nghiêng về một phe, không ngờ nàng lại vẫn dám đuổi theo.

Diệp Phàm nhìn Thạch Điền cùng Thạch Lực, nói: "Số lượng kẻ địch tới hơi đông, các ngươi trốn đi đi, đợi lát nữa đánh nhau, ta không thể thời thời khắc khắc trông chừng các ngươi được, các ngươi tự mình cầu phúc đi."

Thạch Điền gật đầu: "Được."

Bạch Vân Hi đứng trên phi thuyền, ánh mắt sắc lạnh.

Ở tiên giới nếu muốn giết ngươi nơi được chọn tốt nhất chính là biển sao vô tận, biển sao vô tận rộng lớn vô cùng, ở đây còn có một ưu thế nữa, chính là phù truyền tin ở đây không thể truyền đi được, cho dù có bị giết thì cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo.

Bên trong biển sao vô tận có rất nhiều kẻ săn người máu lạnh.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm cảm nhận được có tổng cộng bốn luồng uy áp Luyện Hư, trong đó có một luồng uy áp rất quen thuộc, thuộc về tên Ô Vân Tước đã đánh với hắn một trận trước đó, khi mùi phấn son nhàn nhạt bay đến, Diệp Phàm hơi hơi cảm thấy không thoải mái mà nhíu mày lại.

Ngao Tiểu No há rộng miệng hút một hơi, sau đó đảo mắt nói: "Có mùi mê dược, hương vị này thật là kỳ quái!"

Diệp Phàm khống chế Sinh Linh Chi Diễm bao phủ lấy toàn bộ thân thể.

Mùi hương càng ngày càng nồng, Ngao Tiểu No lại hít hít mũi lần nữa, sắc mặt kỳ quái nói: "A, đây không phải mê dược, là xuân dược, là tên nào thả ra không biết nữa, chưa lộ mặt đã thả xuân dược, hơn phân nửa là một tên quỷ háo sắc."


"Cái tên biến thái đáng chết này!" Dưới tình hình chung, Diệp Phàm chỉ cần thả Hành Tây ra, độc tố bình thường sẽ không thể đụng đến hắn, nhưng kỳ quái là mùi hương này lại có thể đi xuyên qua Thiên Hỏa, làm cho cả người Diệp Phàm nóng lên.

"Lưu Vân Thanh!" Thạch Điền nhìn thấy mặt của một tu sĩ Luyện Hư, tức thì trong lòng liền căng thẳng.

Bạch Vân Hi khẽ nhướng mày, tên của Lưu Vân Thanh hắn cũng từng nghe qua, đây là một kẻ được treo thưởng rất nổi tiếng ở Hạ Thiên Vực.

Người này tư chất xuất chúng, tu luyện công pháp thải âm bổ dương, gây họa cho rất nhiều nữ tu, sau khi hắn thăng cấp Luyện Hư, các nữ tu bình thường liền không thể lọt vào được mắt xanh của hắn, hắn liền chuyên chọn xuống tay với các thánh nữ hoặc nữ tu kiệt xuất của các chủng tộc, tông môn.

Lưu Vân Thanh ra tay không kiêng nể ai, hắn còn có một sở thích rất quái, đó là thích trêu chọc thê thiếp của các đại năng Hợp Thể, khiến cho rất nhiều người phải nổi giận lôi đình.
(dreamhouse2255)
Kẻ này đa đoan xảo trá, mỗi khi làm xong một phiếu sẽ bỏ chạy biệt tăm đi rất xa, sau đó lại chọn con mồi mới tiếp tục gây án, tu sĩ của các tộc hận hắn đến ngứa răng, nhưng rồi lại không thể làm được gì.

Bởi vì Lưu Vân Thanh ác danh quá thịnh, cho nên mọi người đều đồn là Lưu Vân Thanh mặt mũi hung tợn, là một tên quỷ háo sắc, nhưng trên thực thế, diện mạo của Lưu Vân Thanh khá tốt, chỉ có điều hình như mắt thẩm mỹ của người này không được tốt cho lắm.

Lưu Vân Thanh diện trang phục sắc màu rực rỡ, trang điểm cũng nồng, trên tay là một thanh quạt xếp, ánh mắt đào hoa hẹp dài, bên trong ẩn ẩn lộ ra khí tức vừa phong lưu vừa dâm tà, nhìn trông rất ngả ngớn, vô duyên vô cớ cô phụ đi diện mạo tốt đẹp của hắn.

Lưu Vân Thanh tay cầm quạt xếp, hơi khép mắt lại nhìn Bạch Vân Hi, cười nói: "Diệp đạo hữu thật may mắn, không ngờ ngươi lại có thể tìm được một người có thân thể Thiên Âm làm đạo lữ, thải bộ tiện quá nhiều, khó trách thực lực của Diệp đạo hữu lại tăng nhanh như vậy."

Ngao Tiểu No cười hì hì: "Tên đó liếc mắt một cái đã nhìn ra chân tướng rồi!"

Diệp Phàm tức giận mắng: "Cái đồ miệng quạ đen, xem ta có xé nát hắn hay không!"

Bạch Vân Hi nhíu mày lại, đồn đãi nói là Lưu Vân Thanh có thủ đoạn đặc thù có thể nhìn ra được thể chất của tu sĩ, các nữ tu từng bị Lưu Vân Thanh theo dõi phần nhiều đều có thể chất đặc biệt.

Lưu Vân Thanh nói ra lời ấy không chỉ vì để khiêu khích, càng nhiều hơn là muốn châm ngòi ly gián.

(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi sớm đã biết Diệp Phàm sở dĩ coi trọng hắn rất có thể bởi vì thể chất của hắn đặc biệt, nhưng đi với nhau đến ngày hôm nay, ngày trước mục đích của Diệp Phàm là gì đã không còn quan trọng nữa.

Ô Thanh tràn đầy cừu hận mà nhìn Diệp Phàm, ánh mắt rất cay nghiệt.

Diệp Phàm cau mày nói: "Cái đồ chim lông tạp, sao ngươi lại tới nữa hả?"

"Diệp Phàm, đừng có mà càn rỡ, hôm nay nơi này sẽ chính là chỗ táng thân của ngươi!" Ô Thanh nói.

Diệp Phàm khinh thường trợn trắng mắt: "Vì bắt ta mà ngươi đi hợp tác với cái tên quỷ háo sắc đó, không sợ hắn sẽ xuống tay với ngươi hay sao?"

Ô Thanh: "......"

Diệp Phàm hơi dừng lại, giống như là đột nhiên thanh tỉnh nói: "A! Ta biết rồi, tư sắc của ngươi quá tầm thường, không lọt nổi mắt xanh của tên quỷ háo sắc đó, cho nên ngươi không cần lo lắng......"

Ô Thanh nhìn Diệp Phàm, nghiến răng kèn kẹt.

Ngoại trừ Ô Thanh cùng Lưu Vân Thanh thì còn hai tên Luyện Hư nữa, một tên là hắc giao, một tên là Luyện Hư sơ kỳ, phỏng chừng tới cũng chỉ để góp đủ số.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi nhìn thấy hắc giao, rất nhanh đã nhận ra đây cũng là một kẻ có tiếng trong bảng treo thưởng, chẳng qua danh tiếng kém hơn Lưu Vân Thanh khá nhiều.

Hắc giao từng vì luyện chế một món pháp khí mà diệt mười tòa thành, kết quả, không khéo có gia tộc phàm nhân của một tu sĩ Hợp Thể cũng ở trong đó, bị hắc giao diệt môn, tu sĩ Hợp Thể nọ nổi trận lôi đình, tuyên bố treo thưởng cái đầu của hắc giao, hắc giao chỉ có thể trốn đi, sau đó trở thành tinh tặc.

Bạch Vân Hi lạnh mặt mà nhìn Ô Thanh, theo bản năng nhíu mày lại.

Vì đối phó với Diệp Phàm, Ô Thanh lại đi mời đám người cùng hung cực ác này tới.

"Không ngờ thân thể Thiên Âm lại sinh ra ở trên người của một nam nhân, thật đáng tiếc, nhưng ngẫu nhiên nếm thử cái mới cũng không tệ cho lắm." Lưu Vân Thanh vẻ mặt ngả ngớn nhìn Bạch Vân Hi.

Diệp Phàm đen mặt lại, tức khắc tế ra Thiên Vẫn Sơn Thần Ấn, đập về phía của Lưu Vân Thanh.

"Cái đồ quỷ háo sắc, hôm nay ta sẽ vì dân trừ hại!"

Diệp Phàm khống chế Thiên Vẫn Sơn Thần Ấn liên tiếp đập về phía của Lưu Vân Thanh.

Thân pháp của Lưu Vân Thanh rất huyền ảo, Diệp Phàm đã đập xuống mấy lần đều bị Lưu Vân Thanh tránh đi được.

Nhiều lần đánh không trúng mục tiêu làm cho Diệp Phàm rất bực mình.
(dreamhouse2255)
Khống chế Thiên Vẫn Sơn Thần Ấn rất tiêu hao linh khí, nếu không phải vì Diệp Phàm có thể chất đặc biệt thì căn bản là không thể dùng được.

Lưu Vân Thanh vung tay lên, một dải lụa màu (thải lĩnh) màu sắc sặc sỡ bay ra, cùng với thải lĩnh là một đống thuốc bột đủ mọi màu sắc, Diệp Phàm cảm thấy trong lòng càng thêm nóng nảy khó chịu.

Lưu Vân Thanh liên tục gây án lại có thể toàn thân rút lui đương nhiên là phải có mấy phần bản lĩnh.

Khi thải lĩnh xuất hiện, Diệp Phàm liền nghe thấy có tiếng cười quỷ dị vang lên bên tai mình, đột nhiên Diệp Phàm có cảm giác như rơi vào trong một đống khói hồng, đầu đau muốn nứt.

Ở bên cạnh, Bạch Vân Hi đang giao chiến với hắc giao nhìn thấy Diệp Phàm thay đổi sắc mặt, tức thì bừng tỉnh, hắn nghĩ đến một số tin đồn về Lưu Vân Thanh, tin đồn nói là, Lưu Vân Thanh rất biến thái, các nữ tu từng rơi vào trong tay hắn đều phải chịu cảnh tiền dâm hậu sát.

Những nữ tu từng chết trong tay Lưu Vân Thanh đều là bị hành hạ đến chết.

Mỗi một nữ tu bị hại trước khi chết đều lòng tràn đầy hận ý, sỡ dĩ Lưu Vân Thanh làm như vậy một phần là vì hắn biến thái, mà một phần khác có lẽ chính là vì món pháp khí đó của hắn, nó hấp thụ càng nhiều oán khí thì uy lực sẽ càng mạnh.

Bạch Vân Hi giương tay lên, đánh một quyết về phía Diệp Phàm, người vốn dĩ đang vây vào trong hỗn loạn tức khắc bị gió lạnh của Bạch Vân Hi thổi cho thanh tỉnh.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm nhìn Lưu Vân Thanh, phản ứng lại bản thân vừa trúng phải cái bẫy của người này mà thất thần, tức khắc liền lộ ra biểu tình vô cùng nhục nhã, hắn triệu hồi Tiểu Bạch ra nói: "Tiểu Bạch, lên, đánh chết cái tên cặn bã đó đi!"

Tiểu Bạch cau mày hỏi: "Vì sao lại là ta lên hả?"

"Ngươi vẫn chưa có phát dục mà, không sợ xuân dược, hơn nữa cái tên khốn khiếp đó xứng đáng bị thiên lôi đánh chết." Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi đáp.

Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phàm, "Ngươi mới chưa phát dục! Ta đã thành niên rồi!"

Diệp Phàm vung tay lên, nói: "Đánh chết hắn đi, ngươi muốn mua cái gì, ta mua cho ngươi!"

Tiểu Bạch khẽ híp mắt, xoay người về phía Lưu Vân Thanh, xông thẳng lên, tức khắc, liên tục có lôi điện đánh về phía Lưu Vân Thanh.

Lưu Vân Thanh lập tức tránh đi, hắn đã làm xằng làm bậy khắp các nơi, có thể bình an tồn tại cho tới ngày hôm nay một phần bởi vì thân pháp xuất thần nhập hóa, một phần khác chính là vì độn thuật của hắn cũng rất tốt, nhưng độn thuật của Lưu Vân Thanh không tránh được công kích của Tiểu Bạch bao lâu, tốc độ cùng công kích sắc bén của lôi thú trước nay vốn đã có tiếng.
(dreamhouse2255)
..........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.