Chương trước
Chương sau
Khương Ngưng Túy có đôi khi sẽ nhịn không được mà nghĩ, nếu không để Nhan Y Lam nếm chút vị đắng, tính tình không nghiêm túc này của nàng ấy e là cả đời cũng không tốt lên được.
Nhận thấy bản thân dĩ nhiên lại trong tình huống nguy cấp sinh ra ý niệm không chút liên quan như vậy, nàng không khỏi lành lạnh liếc mắt nhìn Nhan Y Lam, cảm giác bản thân nhất định là đi theo bên cạnh người này quá lâu, cho nên mới hiện giờ còn có thể nghĩ chút chuyện như có như không thế này.
Gắt gao bảo vệ người trong lòng, tựa hồ có thể cảm ứng được Khương Ngưng Túy thoáng thất thần, Nhan Y Lam không hợp thời mà cười cười, đột nhiên cảm thấy loại tình huống này cũng không tính là quá tệ. Chí ít nếu đổi là thường ngày, y theo tính tình cường thế lãnh đạm của Khương Ngưng Túy quả thật không có khả năng cam tâm trốn trong lòng nàng, tùy ý nàng vững vàng nhốt chặt.
Muốn trêu đùa Khương Ngưng Túy vài câu để giảm bớt tâm tình khẩn trương của nàng, tiếc là bên tai lại truyền đến một trận tiếng gió bén nhọn, tình hướng đã không cho phép Nhan Y Lam suy nghĩ nhiều, mũi tên từ bốn phương tám hướng rít rít bay đến, Nhan Y Lam vội vã mang nàng tránh trái né phải, nhưng dù sao không gian trong xe ngựa hữu hạn, huống hồ còn chứa hai người, Nhan Y Lam hộ Khương Ngưng Túy thi triển không được, mấy lần ngộ hiểm, trong lòng biết lưu lại trong xe ngựa sớm muộn sẽ bị bắn thành cái bia tên, nàng sờ lấy bảo kiếm giấu trong xe ngựa, sau đó vươn tay kéo lấy cánh tay Khương Ngưng Túy, thừa dịp thời gian mưa tên dừng thoáng chốc, nhẹ giọng nói:
"Đi."
Xe ngựa đi giữa đường núi cũng không thuận tiện, hơn nữa bây giờ gặp tình huống nguy hiểm, con ngựa hoảng sợ loạn đá tung lung, một đường run rẩy chạy, tâm của Khương Ngưng Túy cũng theo đó mà bắt đầu run run.
Mưa tên vẫn không ngừng từ phía sau phóng đến, nghe được lời của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy hơi thẳng người vừa định muốn theo hành động của nàng mà đi, không ngờ bên tai cấp bách lướt qua một trận gió, một mũi tên hiểm hiểm sượt qua gò má của nàng. Đầu óc nhất thời ong ong, Khương Ngưng Túy gấp gáp ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam, không ngờ trước mắt thoáng chốc tối sầm lại, Nhan Y Lam xoay người ôm lấy nàng, sau đó nương theo xung động, hai người nhất tề nhảy xuống.
Xe ngựa cơ hồ một đường điên cuồng chạy về trước, vì vậy, trong khoảnh khắc các nàng rơi xuống đất, thân thể không bị khống chế mà lăn về trước vài mét, lúc nghiêng ngả dừng lại, nghe được Nhan Y Lam vì chịu trọng lượng của hai người mà bất giác phát sinh đau một tiếng.
Mà xe ngựa lao ra khỏi tầm mắt các nàng, đang đón lấy mưa tên bốn phía mà chạy, xen lẫn ở giữa là tiếng ngựa hí vang, kinh tâm động phách, từng tiếng hí như kinh lôi rơi vào lòng Khương Ngưng Túy, niết lấy lòng nàng.
Đương lúc suy nghĩ, Nhan Y Lam đã nhanh chóng đỡ nàng đứng dậy, kéo nàng chạy vào sâu trong rừng cây bên cạnh, hai người một đường gập ghềnh khúc khuỷu, y phục bị các cành cây trong bụi cỏ vạch ra từng đạo vết thương mảnh, phía sau loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng bước chân truy đuổi, hai người vô thanh càng chạy vào sâu bên trong, khí tức khẩn trương như quỷ mỵ quấn chặt cả hai, chỉ có bàn tay đang nắm lấy tay Khương Ngưng Túy kia vẫn kiên định như thường, cũng như lời hứa hẹn trong lặng lẽ của nàng.
Thời gian trầm mặc trôi qua, không khí tựa hồ chậm rãi mang theo mùi huyết, Khương Ngưng Túy từ từ phát hiện trong lòng bàn tay đột nhiên có chút ẩm ướt sền sệt ấm nóng, lúc đầu nàng cho là bởi vì khẩn trương hoảng loạn chạy trốn mà xuất mồ hôi, nhưng lúc nàng cúi đầu nhìn đến, phát hiện trên bàn tay đang nắm chặt nàng của Nhan Y Lam đầy máu tươi. Trái tim Khương Ngưng Túy thoáng ngưng trệ, đau đớn kích thích quả tim đang kịch liệt đập loạn bắt đầu co rút, nàng không khỏi trở tay cầm tay Nhan Y Lam càng chặt, lòng có chút tuyệt vọng.
Những năm nay Nhan Y Lam tuy giết người vô số nhưng hai tay chưa từng nhiễm qua máu tươi, nàng luôn là quân vương cao cao tại thượng, chỉ điểm giang sơn, nhưng là Trưởng công chúa kiêu ngạo ngày xưa, lại vì nàng mà nhiều lần phó hiểm thụ thương, sự thật này, so với giết nàng càng khiến nàng đau không chịu nổi.
Nhan Y Lam đâu có thời gian dư thừa cân nhắc tâm tư Khương Ngưng Túy, nàng vừa yểm hộ Khương Ngưng Túy vừa quan sát động tĩnh bốn phía, ánh sáng bên người lay động, sắc trời đã dần tối, tia sáng yếu ớt từ những chạc cây rậm rạp trong rừng phóng đến, ánh mắt như bị che một tầng vải đen, Nhan Y Lam dần sinh ra cảnh giác, không khí tràn ngập mùi vị vi diệu, nàng nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy bên người, hơi nhíu mày.
Rừng sâu núi thẩm trước giờ khí ẩm rất nặng, tàng ẩn chướng khí, ngửi lâu chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, huống hồ chỗ vết thương trên vai lưng nàng đau đến như bị bỏng, càng đi sâu vào rừng cây, cảm giác đau đớn càng cường liệt, trong lúc hít thở giống như bị châm đâm vào, không muốn Khương Ngưng Túy suy nghĩ nhiều, Nhan Y Lam cố nén không lên tiếng. Lại vươn tay vững vàng ôm Khương Ngưng Túy vào lòng, dùng ống tay áo che lại miệng mũi của nàng, tận lực trì hoãn thời gian Khương Ngưng Túy hít vào chướng khí mà hôn mê.
Khoảng cách giữa hai người hiện tại rất gần, Khương Ngưng Túy rốt cuộc có thời gian đi kiểm tra vết thương của Nhan Y Lam, ánh mắt đầu tiên rơi vào vai lưng của Nhan Y Lam, quả nhiên nửa bên bạch y của nàng đều bị máu tươi xâm nhiễm thành một màu đỏ đậm, cho dù lúc chịu trọng hình suýt nữa mất nửa cái mạng, Khương Ngưng Túy cũng chưa từng thất kinh, nhưng hiện giờ hai tay nàng lại mất khống chế mà run rẩy, hoảng loạn vươn tay muốn đè lại vết thương của Nhan Y Lam, thấy máu tươi chậm rãi tràn ra từ kẽ tay, bàn tay nàng bắt đầu dần hiện trắng xanh, đáy mắt từ từ nếm được ẩm ướt.
Vết thương của Nhan Y Lam vốn là do lúc đầu trên xe ngựa mũi tên sượt qua vai, bởi vì lúc tránh thoát chỉ lo bảo hộ Khương Ngưng Túy dưới người, cho nên thoáng chốc tránh không kịp, nhưng cũng không tính là quan trọng, chính bản thân nàng ban đầu cũng chưa từng để trong lòng, chỉ là sau đó, hai người song song nhảy khỏi xe ngựa, vai lưng chịu trọng lực cả hai mà chạm đất, cho nên vết thương rách ra, nhất thời máu chảy không ngừng, theo thời gian trôi qua càng trở nên đau nhức khó nhịn.
Tình huống vốn nên nguy cấp, thế nhưng Nhan Y Lam nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Khương Ngưng Túy, đột nhiên lại cảm thấy có chút vui vẻ, vì không để Khương Ngưng Túy quá mức tự trách khó chịu, nàng nhịn không được mà trêu đùa:
"Nếu hôm nay ngươi ta quả thật chôn thây ở đây, đó cũng là lỗi của ngươi."
Khương Ngưng Túy vẫn vững tay đè lại vết thương của Nhan Y Lam, nghe được lời của nàng, bất giác nâng mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
"Ân, ta sai rồi."
Hiếm có được Khương Ngưng Túy sụp mi thuận mắt như thế, nhàn nhạt mà chấp nhận bản thân làm khó, trái lại khiến Nhan Y Lam có chút không quá tiện lại tiếp tục trêu đùa nàng. Mang theo Khương Ngưng Túy tiếp tục đi về trước, trầm mặc một lúc, đột nhiên nghe được Khương Ngưng Túy nhẹ giọng nói:
"Có phải bởi vì do ta, mới hại tình huống mất khống chế?"
Bỏ đi hoang mang bất định ban đầu, bây giờ nghĩ kỹ lại, Khương Ngưng Túy chậm rãi hiểu ra đại khái. Nhan Y Lam vốn không phải là một người hành động thiếu suy nghĩ không biết nặng nhẹ, nàng nếu dám can đảm một mình xuất cung, nhất định cũng có thể dự liệu được lần hành động này có thể thu nhận được những hậu quả gì, là phải có chút suy tính dự định. Mà y theo thủ đoạn tâm tính của Nhan Y Lam, nàng nhất định sẽ không đánh trận mà không nắm chắc, nghĩ như thế, lại đối chiếu tình trạng trốn chạy hiện giờ, Khương Ngưng Túy vẫn có thể phân tích ra nguyên nhân.
Nếu không có lời của nàng, Nhan Y Lam có thể sẽ không bị bức đến tình trạng chật vật như vậy.
Hơi rũ mắt, không biết có phải vì hiểu được quá trễ hay không, Khương Ngưng Túy nhất thời lại cảm thấy có chút đầu choáng mắt hoa, nàng miễn cưỡng định trụ tầm mắt tâm thần, hỏi:
"Có phải ta không nên đến hay không?"
"Ngươi vừa nãy đã nói thế nào." Nhan Y Lam đột nhiên dừng bước, khẽ cười:
"Thế nào? Vừa rồi còn là người miệng lưỡi lưu loát, hiện giờ lại thành kẻ câm rồi?"
Hơn nữa, ta lại có gì phải sợ chứ? Trưởng công chúa nếu là sống, ta tất sẽ không chết, Trưởng công chúa nếu chết, ta lại sống thế nào đây?
Đúng vào lúc này, trong bụi cỏ phía trước cách đó không xa vang lên tiếng xoàn xoạt, Nhan Y Lam đã đứng vững thân thể, không còn công toi bôn tẩu. Đôi mắt phượng hẹp dài của nàng híp lại, khóe miệng ngậm cười giờ nhẹ nhàng nhếch lên, thoáng chốc mang theo sát cơ nồng nặc.
Bước chân vẫn luôn không ngừng nghỉ giờ khắc này chợt dừng, Khương Ngưng Túy tựa hồ cũng đã có sở liệu, nàng ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam, cũng không biết có phải vì ánh sáng quá ảm đạm, tầm mắt của nàng mơ hồ lay động, nhìn đến Nhan Y Lam trước mặt bắt đầu xuất hiện bóng chồng. Âm thầm lắc lắc đầu, Khương Ngưng Túy nỗ lực khiến ngữ khí dường như tỉnh táo, hỏi:
"Bây giờ bốn bề thọ địch, Trưởng công chúa dự định chạy thế nào?"
"Hai người tất nhiên là không thể." Nhan Y Lam cười khẽ bên tai Khương Ngưng Túy.
"Nhưng nếu muốn bảo hộ một mình ngươi ra ngoài, cũng là đủ rồi."
Ý thức dần dần tan rã, bước chân của Khương Ngưng Túy mềm nhũng ngã vào lòng Nhan Y Lam, một khắc cuối cùng khi ý thức trôi đi, Khương Ngưng Túy nghe được Nhan Y Lam nhẹ giọng nói bên tai nàng, thanh âm như vũ như bông, lại thuần liệt như rượu, róc rách lướt qua, nháy mắt đốt bỏng lòng nàng.
"Ngưng Túy, xin lỗi."
Ngay từ đầu ta liền đã quyết định, cho dù ta chết cũng nhất định phải để ngươi sống sót. Cùng sinh cùng tử tuy tốt, nhưng Ngưng Túy, so với những thứ này, ta càng muốn ngươi sống cuộc sống mà ngươi yêu thích.
Sủng nhục bất kinh, nhàn nhã ngắm hoa nở hoa tàn trước sân, đi ở vô ý, tự do theo mây cuộn mây tan ngoài trời*. Tiếc là cuộc sống như thế đã định trước không phải thứ nàng có thể cầm giữ được, giờ khắc này, Nhan Y Lam nghĩ, nếu như không thể cả đời hộ ở bên cạnh nàng, không bằng trả cho nàng một đời an ninh cũng tốt.
Tính tình như Khương Ngưng Túy, chung quy không thuộc về hoàng cung, cũng không thuộc về nàng.
Từng nghe ngươi nói đến thế giới mà ngươi sinh ra kia, ngươi nói nơi đó người người bình đẳng, mọi người từ bé đều tự do, tùy tâm sở dục, không có chiến tranh cũng không cần phải liều mạng chém giết, không có hoàng vị, cũng không có nhiều chuyện thân bất do kỷ, chỉ cần nguyện ý, liền có thể sống bất kỳ cuộc sống nào mà bản thân mong muốn.
Ngưng Túy, nếu như có thể, thật hi vọng có thể gặp được ngươi ở thế giới đó.
Giữa lúc hồi thần, vài tên mai phục trong bụi cỏ thấy Nhan Y Lam dừng bước, chắc hẳn đã biết được bọn hắn đang mai phục, thấy hành tung đã bại lộ, bọn hắn nhìn nhau, đột nhiên ào ào huy kiếm vọt đến phía Nhan Y Lam. Nhan Y Lam một tay cầm kiếm, một tay ôm chặt Khương Ngưng Túy, nhìn thấy trong đám người có vài tên có chút mất tin thần, có lẽ cũng bị chướng khí trong rừng cây ảnh hưởng, vô lực đánh lâu. Phát hiện tình huống này, Nhan Y Lam dễ như trở bàn tay, không bao lâu liền đả thương hơn nửa, đến cuối cùng những kẻ còn cầm ổn kiếm chỉ còn vài ba tên.
Bởi vì từng ăn Cửu Linh Thảo cho nên những độc chướng thông thường đương nhiên vô dụng với Nhan Y Lam, đây cũng là nguyên nhân vì sao từ đầu Nhan Y Lam liền quyết tâm đi sâu vào trong rừng. Nếu như đã không thể dựa theo kế hoạch đã định hành sự, cũng sẽ không thể để đối phương quá mức thống khoái, cho dù tự tổn ba nghìn, nàng cũng muôn đả thương địch thủ một vạn, dùng cái này đòi trở về.
Nhan Y Lam thế tiến công sắc bén, bảo hộ Khương Ngưng Túy trong lòng cực kỳ cẩn thận, đối phương thấy trong lòng Nhan Y Lam còn ẩn giấu một nữ nhân, thầm biết người này nhất định là nhược điểm của Nhan Y Lam, bọn chúng hai mặt nhìn nhau liền vội vàng chuyển kiếm phong, từng chiêu từng chiêu đều hướng đến Khương Ngưng Túy đang hôn mê bất tỉnh. Nhan Y Lam đương nhiên cũng đã nhận ra, nàng huy kiếm chống đỡ, chém xuống cánh tay của một người trước mặt, chỉ nghe người nọ hét lên một tiếng đau đớn, chỗ đứt máu tươi như suối, nhân cơ hội này, Nhan Y Lam nhanh chóng giơ tay, kiếm phong hất ra, hướng đến cần cổ của hắn xoẹt một kiếm, người nọ còn chưa kịp kêu đau đã bất động.
Trên lừng truyền đến cơn đau bỏng rát, mỗi một động tác đều ảnh hưởng tất cả cảm quan, đau đớn kịch liệt ăn mòn tâm trí Nhan Y Lam, động tác huy kiếm đã không còn lực đạo cùng tốc độ như ban đầu. Chân trời ám trầm đột nhiên hiện ra vài thân ảnh hắc y, nhìn ra là ám vệ luôn ẩn mình theo phía sau bảo hộ mình, Nhan Y Lam bỗng dưng buông lỏng tâm tình luôn cường ngạnh chống đỡ suốt từ đầu đến giờ.
Có ám vệ đến trợ giúp, hai kẻ còn sót lại trước mắt đương nhiên không đáng nhắc đến, tình huống tạm thời được khống chế, Nhan Y Lam thu kiếm, nàng nghiêng đầu nhìn phương hướng lúc đến, chậm rãi cong khóe môi.
Vừa kết thúc một trận chém giết, trong rừng cây cực kỳ an tĩnh, chỉ nghe cách đó không xa có tiếng vó sát đang đến gần, Nhan Y Lam đứng tại chỗ chờ giây lát, lập tức từ trong bóng đêm xuất hiện đường nét một đạo thân ảnh.
Người nọ một thân bạch y như tuyết, ánh trăng non vừa nhô lên rọi xuống, phô ra một mạt quang hoa bàn bạc.
- ----
(*) Sủng nhục bất kinh, nhàn khán đình tiền hoa khai hoa lạc; khứ lưu vô ý, mạn tùy thiên ngoại vân quyển vân thư. 宠辱不惊, 闲看庭前花开花落; 去留无意, 漫随天外云卷云舒.
Câu này xuất từ 'Thái Căn Đàm 菜根谭' của Hồng Ứng Minh nguyên lão bốn đời nhà Minh và 'Tiểu Song U Ký' của Trần Kế Nho
Ý là đối nhân xử thế phải làm được, vô luận người khác đối đãi bạn ra sao, cũng đừng quá để bụng, không nên bởi vì người ta coi trọng bạn, khích lệ bạn, bạn liền đắc ý vênh váo, cũng đừng bởi vì sỉ nhục bạn, đả kích bạn liền mang lòng oán hận. Câu này ý dạy con người cách tu hành, dùng một câu phổ biến: Giữ gìn một trái tim bình lặng, làm những chuyện bản thân cần làm.
[Wiki + Internet]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.