Chương trước
Chương sau
Thu ý dần nồng.
Mùa thu ở Nhan Quốc luôn đến đặt biệt nhanh, một trận gió chợt nổi lên, lá cây dần dần bắt đầu rơi rụng, Khương Ngưng Túy đứng trong đình viện, giữa cảnh sắc lạc hồng đầy trời, lá thu như cánh bướm khô rơi bên chân, lả tả theo gió nhảy múa như những cơn sóng.
Trong sắc thu, Khương Ngưng Túy một thân lam sắc, nổi bật khuôn mặt tinh xảo như trăng sáng tỏ, nàng đứng giữa rừng hoa rơi, dưới khung cảnh như họa, nàng là điểm chói mắt nhất.
Ngô vương chắp tay đứng ở hành lang, mi mục lãnh tuấn, quanh thân tản ra một cổ khí lạnh đến bất cận nhân tình, hắn trầm lặng nhìn Khương Ngưng Túy, nhìn nàng dưới tán cây ngẩng đầu ngắm hoa rơi, thần tình dần trở nên mờ mịt.
"Ngô vương nếu đã đến, sao lại không hiện thân?"
Nghe được lời nói thanh lãnh của Khương Ngưng Túy, Ngô vương thu hồi suy nghĩ, hắn cất bước đi đến bên cạnh Khương Ngưng Túy.
Đưa tay gỡ đi tóc mai nơi khóe miệng, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn Ngô vương đang thẳng hướng đi đến, sau lại, nàng thu hồi tầm mắt, cho dù thần sắc của Ngô vương lúc này bất đồng thường ngày, nhưng nàng cũng không định cất lời hỏi.
Bất quá cũng là chuyện của người khác, nàng cũng không có thói quen đào sâu vấn đề, cũng không định thám thính tâm sự của người ngoài. Dù có hỏi, cũng không có liên quan gì đến nàng.
Khương Ngưng Túy luôn là thái độ trí thân sự ngoại, Ngô vương nghĩ, rõ ràng cái gì đều nhìn vào mắt, nhưng nói hay không lại toàn bằng tâm tình của bản thân nàng. Hắn quý vì Ngô vương, có biết bao nhiêu người muốn xu nịnh làm hắn vui lòng, nhưng lúc nàng nhìn hắn, nửa điểm cung kính cũng không có, ngay cả lời khách sáo trên môi cũng rất lãnh đạm, tựa hồ bất cứ cái gì cũng không khiến lòng nàng có một chút dao động.
Khương Ngưng Túy như vậy, so với Khương Sơ Ảnh năm đó còn muốn đạm mạc hơn vài phần.
Nghĩ đến đây, Ngô vương bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bản vương nhớ kỹ lúc ngươi còn nhỏ, tính tình cũng không thanh lãnh như bây giờ."
"Con người đều sẽ thay đổi." Khương Ngưng Túy đối với sự bình giải của Ngô vương không cho là đúng.
"Trên đời vốn không có chuyện nhất thành bất biến."
Thái tử phi trước kia tính tình nhu nhược, Ngô vương kỳ thực cũng không có bao nhiêu ấn tượng với nàng, hoặc nói, đối với nữ tử suốt ngày nấp sau lưng Khương Sơ Ảnh, hắn căn bản cũng chưa từng hiểu rõ, cũng không muốn hiểu. Nhưng Khương Ngưng Túy bây giờ giống như thoát thai hoán cốt, trên người nàng, căn bản không tìm được chút điểm tương đồng với hình ảnh Thái tử phi ngày trước.
Khương Ngưng Túy như vậy, đạm mạc nội liễm đến gần như vô tình.
Có điều Ngô vương chớp mắt nghĩ, lại bất giác bình thường trở lại. Trong hoàng cung ăn tươi nuốt sống, trước giờ chỉ có a dua nịnh hót, người lừa ta gạt, dung được tịnh mịch, cũng dung được phồn hoa, chỉ duy không dung được chân tâm tướng đãi. Nếu muốn sống ở nơi này, trừ việc biến bản thân trở nên lãnh huyết cường đại, cũng không còn cách nào khác.
Nghĩ đến đây, Ngô vương hỏi:
"Những ngày này trong cung, ngươi trôi qua tốt chứ?"
Không ngờ Ngô vương lại cùng nàng nhắc đến những chuyện bình thường này, Khương Ngưng Túy có chút kinh ngạc, nàng khó hiểu nhìn Ngô vương, hồi lâu mới cười nhạt đáp:
"Trong cung trước giờ cẩm y ngọc thực, ăn mặc dụng độ đều là tốt nhất, ta lại há có đạo lý sống không tốt."
Lời của Khương Ngưng Túy trở nên khách sáo, mang theo cười nhạo loáng thoáng, Ngô vương không khỏi nhíu mi.
"Ngươi biết bản vương không phải hỏi những thứ này."
"Ta không biết." Khương Ngưng Túy có chút hoang mang vô tội đáp.
"Vậy Ngô vương là muốn hỏi cái gì?"
Câu trả lời có xu hướng đương nhiên của Khương Ngưng Túy thoáng chốc khiến Ngô vương á khẩu không nói được, rõ ràng biết là nàng cố ý, nhưng hắn lại bị lời nói của nàng khiến trong lòng phiền muộn, cả nửa ngày cũng không nói được câu nào. Cũng là đến bây giờ, Ngô vương mới rõ ràng, nếu như Khương Ngưng Túy muốn, nàng tuyệt đối có thể trong vài ba câu bức ngươi tức đến không nói nên lời.
"Bản vương là hỏi ngươi." Chậm rãi thở ra cơn ức trong ngực, Ngô vương trầm thanh hỏi:
"Trưởng công chúa cùng Thái tử đối xử với ngươi tốt chứ? Bản vương tuy ở Đông Sở nơi xa, nhưng cũng nghe được ngươi ở trong cung ăn không ít khổ."
Nghĩ đến những chuyện đã qua, chua ngọt đắng cay đều ở trong lòng, Khương Ngưng Túy lắc đầu xua đi suy tư, cười nói:
"Nếu Ngô vương muốn hỏi Thái tử, hắn sớm đã lòng có nơi thuộc về, xác thực đối với ta cũng không tính là tốt, có điều nghĩ đến ta cũng chưa từng thật lòng với hắn, cho nên chúng ta không ai nợ ai. Nếu nói Trưởng công chúa sao..."
Dường như là một vấn đề khó trả lời, Khương Ngưng Túy còn đang suy nghĩ chốc lát, lại nói:
"Đây là chuyện giữa ta và nàng, ta không quá thích đề cập cùng người khác."
"Là không muốn nói, hay là không dám nói?" Ngô vương ánh mắt sắc bén, lời ra cũng là một châm thấy máu.
"Ngươi vì nàng, mấy lần dùng thân phó hiểm, nhưng bất quá chỉ là một quân cờ trong tay nàng, trong lòng người biết rất rõ, chung quy có một ngày, ngươi cũng sẽ giống tỷ tỷ ngươi, bị nàng vứt bỏ. Ngươi là người thông minh, không nên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nàng không đáng."
Theo lời của Ngô vương mà nghĩ, Khương Ngưng Túy đột nhiên mở miệng cười nói:
"Cũng không phải là tất cả mọi việc đều có thể dùng đáng giá hay không đáng giá để so sánh giá trị của nó. Chí ít ta chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này, mọi thứ ta làm, chỉ là vì ta muốn."
"Cái ngươi gọi là muốn, chính là làm một thanh đao bên cạnh nàng?" Ngô vương lạnh giọng cười, nhãn thần lại hừng hực chói mắt.
"Nếu ngươi vẫn cố chấp ở bên cạnh nàng, sớm muộn cũng có một ngày sẽ trở nên lãnh khốc vô tình giống nàng. Người Khương gia tuy là một đời trung dũng hộ chủ, nhưng đó cũng không phải là lý do ngươi nên hi sinh tuổi xuân của bản thân hao phí sống hoài trong cung. Bản vương khuyên ngươi, vẫn là sớm rời khỏi nàng đi."
"Mọi thứ ta làm đều không liên quan đến Khương gia." Khương Ngưng Túy kiên quyết lắc đầu.
"Ta chỉ trung với bản thân ta."
Cho dù không có Khương gia, không có thân phận Thái tử phi, không có tất cả tất cả những kinh lịch mà hôm nay nàng trải qua, nàng vẫn sẽ vì Nhan Y Lam mà làm những việc này. Không liên quan đến đáng giá hay không, Nhan Y Lam là Nhan Y Lam, nàng ấy chính là lý do để nàng làm hết thảy.
Khương Ngưng Túy càng đạm nhiên, càng khiến Ngô vương tâm sinh phiền muộn.
"Ngươi hà tất vì nàng mà làm đến mức này, ngươi hiểu rất rõ, trong lòng nàng chỉ có tỷ tỷ của ngươi, chân tâm của nàng đều không ở trên người ngươi!"
"Ngươi nói đúng, nàng có lẽ không phải là một người yêu tốt, nhưng nàng là một quân vương tốt. Ta từng nói, cả thiên hạ thương sinh của Nhan Quốc này đều không liên quan đến ta, nhưng ta là người Khương gia liền có trách nhiệm thay nàng thủ hộ, là người của nàng, ta cũng sẽ không để bất cứ ai uy hiếp thương hại đến nàng." Câu nói sau cùng của Khương Ngưng Túy, lại mơ hồ mang theo ý vị cảnh cáo.
Những lời này thật sự mang đến chấn động rất lớn cho Ngô vương, lớn đến khiến cho gương mặt luôn lãnh mạc của hắn xuất hiện vết nứt, lớn đến đủ để đánh nát bức tường băng đã phủ đầy bụi trong lòng hắn.
Không nhìn đến cái nhíu mi của Ngô vương, Khương Ngưng Túy thản nhiên tiếp lời:
"Cho nên Ngô vương không cần tốn công ở chỗ ta, bởi vì trừ lãng phí thời gian, không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa."
Nghe được nàng duy hộ Nhan Y Lam như vậy, Ngô vương trong lòng tràn đầy tích tụ. Đã rất lâu không có ai có thể chọc hắn chấn nộ như vậy, ánh mắt tê lợi của hắn hung hăn nhìn chăm chăm Khương Ngưng Túy, cắn răng nói:
"Ngươi nếu tiếp tục chấp mê bất hối như vậy, sớm muộn sẽ rơi vào kết cục giống tỷ tỷ ngươi."
"Đây là chuyện của ta." Khương Ngưng Túy không thèm để tâm đến ánh mắt băng lương nguy hiểm của Ngô vương.
"Ngô vương vì sao phải để tâm như vậy?"
Ngô vương có chút ngẩn ra, khí độ lãnh tuấn ngày thường dần phủ một tầng ảm đạm, hắn nhíu mi.
"Bản vương..."
Còn chưa nói xong, bên ngoài Tướng Quân phủ đột nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí vang, trái tim Khương Ngưng Túy tự dưng gõ trống thình thịch, tựa hồ là có cảm ứng từ trong chỗ xa xăm, nàng không để ý đến Ngô vương trước mắt, vòng qua bên người hắn đi đến trước đại môn.
Là ngươi sao?
Nhất định là ngươi rồi. Nhan Y Lam. Trừ ngươi, còn ai có thể khiến ta phương tấc đại loạn như vậy?
Phỏng đoán trong lòng khiến cho cước bộ của Khương Ngưng Túy càng nhanh, nàng cấp thiết ra khỏi hoa viên, vừa đế khỏi hành lang liền tìm được một mạt thân ảnh quen thuộc tại cửa lớn.
Nhan Y Lam vẫn mặc một thân phượng y phi sắc như trước, váy dài chấm đất, dưới ánh hoàng hôn trong sắc thu, kiều diễm phô xuất. Dường như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Khương Ngưng Túy, nàng ngẩng đầu nhìn sang, một đôi phượng mâu mị ý thiên thành, rồi lại lẫm nhiên sinh uy, chẳng qua chỉ là một cái thoáng nhìn thiểm đạm, Khương Ngưng Túy đã cảm thấy hô hấp đều bị đoạt đi rồi.
Rõ ràng lúc nãy cước bộ còn cấp thiết như vậy, nhưng một khắc lại đột nhiên ngừng lại, Khương Ngưng Túy yên lặng đứng tại chỗ, rung động lúc ban đầu sau khi bình hoãn, thần tình của nàng theo đó lại lãnh đạm xuống.
Khương Ngưng Túy không hề động, Nhan Y Lam liền mười bước hướng nàng đi đến, nàng đi rất chậm, mỗi bước lại trầm trọng như đạp lên trái tim của Khương Ngưng Túy.
"Ngưng Túy."
Nhẹ giọng gọi tên Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam lúc này cũng đã đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng câu khóe môi, gương mặt yêu diễm lập tức hiện ra một mạt tiếu ý phong tình vạn chủng.
Trong lòng thủy chung luôn có chút không quá thống khoái, nhưng cái người mà nàng bận tâm lo lắng nhiều ngày hiện giờ đang đứng trước mặt nàng, hình dáng chân thật như vậy, một cái nhíu mày một ánh nhìn chân thực như thế, thanh âm lúc gọi tên bản thân cũng chân thật đến vậy, Khương Ngưng Túy đột nhiên lại không muốn tiếp tục tính toán những sự tình đó.
Giờ khắc này, nàng chỉ muốn dùng ánh mắt của bản thân làm họa bút, đem hình dáng của Nhan Y Lam, từng bút từng bút khắc vào lòng, để nàng đời đời kiếp kiếp đều sẽ không quên.
"Trưởng công chúa ném đi chính sự trong triều, chạy đến Tướng Quân phủ làm gì?" Cho dù lời muốn nói trong lòng như thiên ngôn vạn ngữ, nhưng ra khỏi miệng lại đạm đạm như vậy.
"Nếu là truyền vào tai người có lòng, không biết sẽ suy đoán ta thế nào."
Lời tuy nói rất lương bạc, nhưng ý cười đạm nhạt nơi khóe môi Khương Ngưng Túy cực rạng rỡ, thanh âm trước đến nay luôn không chút tình tự tại thời khắc này lại đầy ôn nhu, nụ cười như băng tuyết ngày đông gặp xuân đến, rơi xuống thành một hồ hoa đào sáng rực.
Khương Ngưng Túy như vậy nhìn qua quả thực là lãnh diễm động nhân, Nhan Y Lam như bị trúng cổ hoặc không biết tên, nàng hơi cong thân người, tiến sát lại gần, hô hấp giằng co cùng một chỗ, bên môi ẩn chứa một mạt ý cười mị nhiên, khí tức ôn nhu lướt qua môi Khương Ngưng Túy bồi hồi.
"Ngươi nói xem?" Nhan Y Lam thấp giọng cười.
"Cho dù chỉ trích ngươi hồ mị hoặc chủ, nghĩ đến cũng không sai..."
Lời của Nhan Y Lam không khác nào là đang kích động bầu không khí vốn đã ái muội nóng ran này, nàng nói xong, gương mặt châm rãi bức đến gần, cự ly đã trong gang tấc, lại thấy Khương Ngưng Túy đầu hơi nghiêng về sau, vươn ngón trỏ đặt trước môi Nhan Y Lam, ngăn nàng hôn đến.
"Trưởng công chúa như thế này thật sự tốt sao?" Khương Ngưng Túy khẽ cười một tiếng, mục quang thoáng chốc trở nên băng lãnh.
"Nếu như rơi vào trong mắt Ngô vương, không chừng sẽ dẫn cái gì thiêu thân đến."
Thuận theo ám thị trong lời nói của Khương Ngưng Túy mà ngẩng đầu lên, Nhan Y Lam y theo ánh mắt chỉ dẫn của nàng mà nhìn đến, liền thấy Ngô vương lúc này đã từ nội đường bước ra, đứng bên ngoài rừng trúc cách bọn họ không xa.
"Nga?" Đứng thẳng thân người, Nhan Y Lam bật cười:
"Ngô vương cũng ở đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.