Chương trước
Chương sau
Lục Hà kinh ngạc đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Nhan Y Lam đi vào Trầm Nhạn các.
Lục Hà, tiểu phản đồ nhà ngươi.
Nhớ đến lúc nãy, Nhan Y Lam vừa mỉm cười vừa nói, Lục Hà hậu tri hậu giác biết bản thân vừa làm một chuyện đại sự bán đứng chủ tử, nghĩ nghĩ vậy, nàng bĩu môi, đột nhiên có chút muốn khóc, cảm thấy sự trung thành của mình đang bị nghi ngờ.
Nhưng làm gì còn cách nào khác chứ?
Đối mặt với Trưởng công chúa, Lục Hà cũng như bất cứ người nào ở Nhan Quốc, trời sinh đều mang uý kỵ cùng thần phục, không tự chủ được liền nói thật.
Lục Hà vẫn còn đang ảo não, Nhan Y Lam lúc này đã đi vào nội điện, khẽ vén sa liêm, bóng người ở phía sau bình phong liền không chút ẩn giấu hiện lên.
Khương Ngưng Tuý hiện giờ đã thoát đi tầng sa y bên ngoài, nghe được động tĩnh phía sau, nàng xoay đầu, thấy Nhan Y Lam không chút giấu giếm nhìn chăm chú động tác thay áo của mình, nàng khẽ cau mày. Khương Ngưng Tuý thu hồi tầm mắt, xoay đầu trở lại không để ý đến người kia nữa.
Thấy Khương Ngưng Tuý không nói lời nào, Nhan Y Lam vừa chuẩn bị đi đến, không ngờ lại bị ánh mắt băng lãnh của nàng chặn lại, không chút lưu tình nói:
"Ta mệt, thỉnh Trưởng công chúa đi ra ngoài."
Lời của Khương Ngưng Tuý vô cùng rõ ràng, đáng tiếc vừa dứt lời, Nhan Y Lam vẫn không chút biết điều mà ngồi xuống. Nàng chống cằm, nhàn nhạt kéo khoé môi, cười nói:
"Ta đói."
Khương Ngưng Tuý vẫn lạnh nhạt đáp:
" Ta sẽ bảo ngự trù chuẩn bị vãn thiện đưa đến Tê Loan điện."
"Nhưng ta muốn dùng bữa ở đây."
"...." Khương Ngưng Tuý yên lặng chốc lát, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhan Y Lam, cũng không có ý định bận tâm đến trò đùa nhàm chán kia, mà thuần thục mặc lại ngoại sam.
"Vậy Trưởng công chúa nghỉ ngơi cho tốt, ta cáo từ trước."
Mắt thấy Khương Ngưng Tuý nói đi liền đi, chưa từng có ý muốn lưu lại, Nhan Y Lam vừa buồn cười vừa tức giận. Nàng đứng dậy, chắn trước Khương Ngưng Tuý mỉm cười:
"Ngươi đang khó chịu cái gì?"
"Ta không có khó chịu." Đôi mắt bình đạm thanh minh bình tĩnh nhìn Nhan Y Lam, thần sắc không chút tức giận, thanh âm đạm nhiên:
"Trưởng công chía không cần hiểu lầm."
Khương Ngưng Tuý cứ thế nhìn Nhan Y Lam đang đứng trước mặt, đôi môi mỏng hơi mấp máy, muốn nói lại thôi, cuối cùng vòng qua Nhan Y Lam, đi khỏi Trầm Nhạn các. Đáng tiếc, cước bộ chưa đến ba bước, Nhan Y Lam đã bất ngờ ôm nàng từ phía sau. Cái ôm này ấm áp như vậy, vòng tay này lại nhẹ nhàng như thế, khiến Khương Ngưng Tuý nhất thời sững sốt, chỉ có thể tuỳ ý Nhan Y Lam càng ôm càng chặt.
Sườn mặt khẽ chạm vào tóc mai bên tai Khương Ngưng Tuý, giữa màn đêm tĩnh mật, thanh âm của nàng tựa như liệt tửu thuần nhất trên thế gian, bay đến tai Khương Ngưng Tuý:
"Ngươi phải hiểu ta, Ngưng Tuý, đáp ứng Bắc Ương vương bắc quá chỉ là kế hoãn binh."
Khương Ngưng Tuý đáp: "Ta biết."
Vân đạm phong khinh một câu, không có bất kỳ gợn sóng, tựa như thần tình hiện giờ của Khương Ngưng Tuý.
Biết rõ tính tình của Khương Ngưng Tuý, Nhan Y Lam chỉ cười, ngữ khí ôn nhu trầm thấp:
"Cho nên, lưu lại."
"Trưởng công chúa quên chuyện đã đáp ứng Bắc Ương vương rồi sao?" Lời của Khương Ngưng Tuý vẫn lãnh đạm, giống như một đôi tay vô tình, mang tất cả ôn tình mà Nhan Y Lam tạo ra, ném vào mồi lửa. Nàng nói đến đây, định đẩy ra vòng tay đang ôm lấy nàng, nhưng cũng không biết là nghĩ đến cái gì, mi mắt nàng khẽ rũ xuống, khiến người khác không thể nhìn rõ biểu tình chân thật trên gương mặt nàng lúc này.
"Nếu ngươi đã quyết định, ta sẽ phối hợp với ngươi. Dưới mắt, ta tiếp tục ở lại nơi này, chỉ sợ sẽ khiến Bắc Ương vương nghi ngờ."
Khương Ngưng Tuý cố ý muốn rời đi cũng không phải vì ăn vị, lòng nàng mặc dù cũng không khá hơn gì, nhưng những chuyện này cũng không tạo thành lý do khiến nàng nhâm tính tuỳ hứng, nàng bất quá là vì biết Nhan Y Lam đã đáp ứng hôn ước với Bắc Ương vương, cho nên không muốn Nhan Y Lam khó mở lời, nàng lựa chọn rời đi trước.
Đây là một loại ăn ý hồn nhiên thiên thành, thậm chí không cần nói rõ, bất luận Nhan Y Lam muốn làm gì, Khương Ngưng Tuý đều có thể không hỏi nguyên nhân. Nếu đã lựa chọn tin tưởng, vậy thì ngay cả việc giải thích đều là dư thưa.
Đây là phương thức Khương Ngưng Tuý yêu một người.
Nhan Y Lam không nói gì, trái lại càng ôm Khương Ngưng Tuý chặt hơn, thời quang tĩnh mật, chỉ có ánh nến vô thanh lay động, chiếu soi một gian phòng an ninh.
"Bắc Ương vương thiện mưu, làm người khôn khéo, nếu ngươi che giấu quá mức, trái lại sẽ để hắn đánh hơi ra đầu mối." Nhan Y Lam nói đến đây, vòng tay cũng thả lỏng, xoay người ngồi trước bàn, nói:
"Chỉ cần lừa hắn vài ngày, tất cả đều sẽ dễ dàng."
Nghe ra dường như Nhan Y Lam đã có ý định, Khương Ngưng Tuý liếc mắt nhìn sang, hỏi:
"Mấy ngày?" Cái nàng hỏi, chính là một cái kỳ hạn.
Nhan Y Lam đáp:
"Lúc Ngô vương hồi kinh."
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Khương Ngưng Tuý ưu tư nói:
"Nếu Ngô vương hồi kinh, vậy thì chuyện sẽ hoàn toàn đi theo kế hoạch của Bắc Ương vương, đến khi đó, Bắc Ương vương như đao thớt, ngươi lại như thịt cá, bàn cờ này có thể cũng không còn phần thắng rồi.
Sự lo âu của Khương Ngưng Tuý bộc lộ ra lời nói, nhưng Nhan Y Lam chỉ cười, mi nhãn diễm mị mang theo chút sơ cuồng, ánh mắt hiển ra quyết đoán xoay chuyển càn khôn.
"Ta đợi chính là Ngô vương."
"Ý ngươi là..." Khương Ngưng Tuý ngây người, giống như bị dính keo, nàng nháy mắt bừng tỉnh.
"Ngươi sở dĩ đáp ứng hôn sự của Bắc Ương vương, là cố ý kéo dài thời gian, đợi Ngô vương hồi kinh?"
Không ngoài sở liệu nhìn biểu tình vừa nghi ngờ vừa ngộ ra của Khương Ngưng Tuý, Nhan Y Lam cười một tiếng, coi như là thừa nhận:
"Không sai."
Khương Ngưng Tuý cau mày.
"Nếu Ngô vương có thể lựa chọn hồi kinh lúc này, ắt phải có được lợi từ Bắc Ương vương, nếu không hắn không cần thiết mạo hiểm như vậy. Nếu như hai người bọn họ đã đạt thành giao ước chung nào đó, điều kiện mà Bắc Ương vương đưa ra nhất định đủ hấp dẫn. Như vậy, Ngô vương làm sao có thể từ bỏ Bắc Ương vương mà đứng về phía ngươi chứ? Đừng quên, vì đế vị của Đại Nhan, người Ngô vương muốn diệt trừ nhất không phải Thái tử, mà là ngươi."
"Người như Ngô vương, tâm tư tuy cẩn mật, đáng tiếc bách mật nhất sơ*, hắn vẫn có nhược điểm trí mạng." Ánh mắt Nhan Y Lam toả sáng.
(*Trăm chỗ kín nhưng vẫn có chỗ hở.)
"Hắn lòng dạ sâu, nhưng làm người lại đa nghi." . Ngôn Tình Sủng
Lần này, Khương Ngưng Tuý coi như đã rõ ràng tất cả.
Mặc dù Ngô vương theo chỉ thị của Ương Huyền Lẫm mạo hiểm hồi kinh, nhưng lấy cách hành sự của hắn, nhất định sẽ có chút đề phòng, rất sợ Ương Huyền Lẫm bất quá chỉ là thỉnh quân nhập úng[1], đợi sau khi bắt được, hắn sẽ lại diễn một màn mượn hoa hiến Phật, lấy chuyện này làm Nhan Y Lam vui vẻ.
Dẫu sao, những năm gần đây, tâm tư của Ương Huyền Lẫm đối với Nhan Y Lam, thiên hạ ai lại không biết, ai lại không hiểu. Nếu sau này, Nhan Y Lam gả đến Ương Quốc, cứ như thế, đến khi Nhan Y Lam ngồi đến ngôi vị hoàng hậu, từ từ có được vị thế, lời hứa hẹn ban đầu của Ương Huyền Lẫm với Ngô vương còn có mấy phần hiệu dụng? Ngô vương không ngốc, tất nhiên đã nhìn rõ thiệt hơn bên trong, cho nên trong lòng hắn lúc này, e là cũng rất phức tạp.
Một mặt, hắn khẩn cấp hi vọng Nhan Y Lam có thể gả đi xa Ương Quốc, từ đó Nhan Quốc như rắn mất đầu, chỉ còn một tên Nhan Quân Nghiêu chưa dứt sữa, tự nhiên sẽ không ra kết quả gì, hắn không cần tiêu phí sức lực liền có thể thu hết toàn bộ Nhan Quốc vào túi. Nhưng mặt khác, hắn lại lo lắng Nhan Y Lam ở Ương Quốc sẽ gây dựng thế lực, từ từ lớn mạnh. Nàng đã một lòng trải đường cho Nhan Quân Nghiêu đến mức này, tất nhiên sẽ không có ý định từ bỏ, đến khi đó, đừng nói là soán quyền đoạt vị, sợ là ngay cả cái danh hào Ngô vương này cũng nhất định không làm được lâu dài rồi.
Vì vậy, trong tất cả mọi người, Ngô vương có lẽ là người do dự nhất.
Nghĩ vậy, Khương Ngưng Tuý phân tích nói:
"Cho nên, ngươi muốn lợi dụng sự đa nghi của Ngô vương, tạo ra ngăn cách giữa hắn cùng Bắc Ương vương?"
"Một quốc gia, đem vận mệnh đặt trong tay người khác, tất nhiên tự tại bằng nắm trong tay mình. Nếu không muốn bị người khác quản chế, nhất định phải có phe cánh to lớn, khuếch trương binh lực, liên hiệp thành một. Chỉ khi có được lực lượng có thể chống lại, mới có thể thật sự không bị uy hiếp ngấp nghé." Khí thế phong mang giữa mi vũ hiển lộ, mang theo sát khí lãnh liệt, khiến người người không dám nhìn thẳng.
"Về điểm này, ta tin tưởng, cả ta cùng Ngô vương đều không hẹn mà hợp."
Có lẽ từ đầu, trong cung thả ra tin tức Chiêu quý phi qua đời, mục đích chính là vì dẫn Ngô vương hồi kinh. Mà Nhan Y Lam biết rõ thủ đoạn bên trong, lại không có bao nhiêu ý định ngăn cản, chính là đã quyết định chủ ý của Ngô vương từ đầu.
Nghĩ đến đây, mi tâm Khương Ngưng Tuý khẽ nhíu.
"Ván cờ này của Trưởng công chúa, có phải quá mạo hiểm hay không?"
Nhan Y Lam cười yêu dã, mang theo chút kiêu ngạo.
"Đối phó Bắc Ương vương, trừ thấy chiêu phá chiêu, làm gì còn cách nào khác."
Khương Ngưng Tuý vẫn lo lắng.
"Lần này Trưởng công chúa nắm chắc bao nhiêu."
Nhan Y Lam bật cười lắc đầu, đáp:
"Không đến năm phần." Nhan Y Lam nói đến đây, đôi mắt mang ý cười chuyển thành trầm tịch, dưới ánh nến hiện lên chút u lãnh.
"Nếu cả đời này cầu mà không được, chi bằng buông tay đánh một trận, cho dù thua cũng coi như là cho thiên hạ một câu trả lời."
Khương Ngưng Tuý yên lặng không nói, nàng nhìn Nhan Y Lam, vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhưng lại thoáng nét kiên định.
"Ngươi sẽ không thua."
Cho dù chỉ có năm phần thắng, nửa còn lại kia, ta cũng sẽ dùng toàn lực lấy về thay ngươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.