Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Khương Ngưng Túy tỉnh lại đã phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Nhan Y Lam, ý thức mông lung nháy mắt chợt thanh tỉnh.
Đột nhiên từ trong cái ôm của Nhan Y Lam bật dậy, thân người thoáng chốc một mảnh lạnh băng. Khương Ngưng Túy cúi đầu nhìn bả vai quang lỏa của mình, thần sắc lãnh đạm giống như mây đen giăng đầy, càng trở nên khó coi.
Quay đầu nhìn thấy Nhan Y Lam vẫn còn đang trong mộng đẹp, thần sắc băng lãnh của Khương Ngưng Túy mới thoáng hòa hoãn, kéo lấy tấm chăn đã trượt đến bên hông bao lấy mình, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu yên lặng quan sát người đang yên bình chìm vào giấc mộng bên cạnh, những hình ảnh tối hôm qua tựa như cuốn phim hiện ra trước mắt, trái tim Khương Ngưng Túy bỗng chốc đập mạnh, ánh mắt nhìn Nhan Y Lam cũng ẩn chứa tia nhu nhuyễn như có như không.
Cho dù là trong giấc ngủ say nhưng phong hoa yêu dã từ trong xương kia vẫn sắc bén cường thế như khi tỉnh. Khương Ngưng Túy nhìn một lúc, bất giác có chút buồn cười.
Dường như ấn tượng với nàng đã sớm đâm sâu, cho nên bất luận từ góc độ nào, Nhan Y Lam đều mang dáng vẻ khiến người ghét bỏ.
Chỉ là, nói ra cũng kỳ quái, gương mặt này nàng đã nhìn vô số lần, nhưng mỗi khi ngắm nhìn Nhan Y Lam, nội tâm của Khương Ngưng Túy cũng có thể tan thành tuyết thủy. Chưa bao giờ nàng thanh tỉnh hiểu rõ tâm tình khi thích một người như vậy, chính là dễ dàng bị thỏa mãn, cẩn cẩn thận thận đến hận không thể mang tất cả đồ tốt nhất trong thiên hạ đều cho nàng.
Một bản thân không quả quyết như vậy, cái loại thích trộn lẫn ngọt ngào cùng bất đắc dĩ này, không biết bắt đầu từ lúc nào, Khương Ngưng Túy phát giác nàng đã sớm không còn là cái người tâm đạm tựa thủy như lúc đầu nữa.
Nhặt lên vạt áo dưới sàng tháp, thừa dịp Nhan Y Lam vẫn còn chưa tỉnh, Khương Ngưng Túy tự bao kín lấy bản thân, xoay người đi xuống giường.
Chân trái vừa mới bước đến màn trướng, lại nghe được tiếng chăn nệm ma sát phía sau, Khương Ngưng Túy còn chưa kịp nhìn rõ thì đã có một đôi tay từ sau vươn đến, nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng.
"Canh giờ còn sớm, ngươi muốn đi đâu?"
Có lẽ vì chưa tỉnh ngủ, thanh âm của Nhan Y Lam nhiễm chút hương vị lười biếng, càng thêm câu người hấp dẫn.
"Không còn sớm nữa." Khương Ngưng Túy nói đến đây, đưa tay muốn tách khỏi cái ôm của Nhan Y Lam.
"Nếu Trưởng công chúa không muốn để toàn bộ doanh trướng đều biết ngươi đang ở chổ của ta thì mau đứng lên."
Nghe thấy trong ngữ khí đạm nhạt của Khương Ngưng Túy lộ ra ý tứ cảnh cáo lạnh lùng, Nhan Y Lam chỉ thản nhiên cười cười, ung dung thu hồi đôi tay đang đặt trên vòng eo mảnh khảnh kia, chống đầu nghiêng người nằm trên sàng tháp, cười nói:
"Ngươi cho là sau đêm qua, còn có người không biết chuyện này sao?"
Câu nói tràn ngập tiếu ý đó khiến lòng Khương Ngưng Túy căng thẳng, nàng quay đầu liếc nhìn Nhan Y Lam, bình tĩnh nói:
"Không nên hồ nháo, đứng lên."
Nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương Ngưng Túy, lúc này Nhan Y Lam mới thu liễm chút ý cười, miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy. Mái tóc dài không chút trói buộc thuận thế rơi xuống, phủ kín toàn bộ đầu vai, bộ ngực đầy đặn cũng theo đó mà như ẩn như hiện. Tầm mắt của Khương Ngưng Túy luôn đặt trên người Nhan Y Lam, đột nhiên cũng không biết nên dừng ở nơi nào.
Sự lúng túng ngượng ngùng trong nháy mắt đó không thể tránh được mắt của Nhan Y Lam. Nàng đột nhiên bật cười, nghiêng đầu nhìn sang, vuốt mái tóc dài xõa vai sang một bên, lộ ra nửa bờ vai trắng như tuyết, cười đến phong hoa tuyệt đại.
"Nếu ngươi thích...."
Nếu ngươi thích.
Hô hấp của Khương Ngưng Túy khẽ đình trệ, động tác đã nhanh hơn ý thức, nàng nắm lấy y phục trên bình phong, phất tay ném lên giường.
"Mặc vào."
Khẽ vén mái tóc dài như thác kia ra sau tai, Khương Ngưng Túy tích tự như kim, nói xong liền xoay người tự chỉnh lý y phục mà bản thân đã vội vàng mặc lên khi nãy.
Tuy lời của Khương Ngưng Túy quá tuyệt tình lương bạc, ngữ khí cũng không chút tình cảm, nhưng chút hốt hoảng cùng bối rối nơi đáy lòng kia rốt cuộc vẫn không thể lừa được Nhan Y Lam. Nghĩ đến đây, Nhan Y Lam khẽ bật cười, phượng mâu yêu dã cong lên, không chút đúng đắn trêu chọc:
"Tối hôm qua ngươi lại không phải như vậy, ngươi hôm qua..."
Lúc này Khương Ngưng Túy đã sửa sang hoàn tất y sam của mình, nàng xoay người lạnh lùng liếc nhìn Nhan Y Lam một cái, đi đến cạnh giường cư cao lâm hạ nhìn nàng, đáp:
"Trưởng công chúa xong chưa?"
Những lời đùa bỡn sau đó đều bị sự chất vấn lạnh băng của Khương Ngưng Túy mà cắm trong yết hầu, Nhan Y Lam bật cười, cũng không biết là đang cười Khương Ngưng Túy mạnh miệng, hay là cười nàng không hiểu phong tình. Nhặt lên phi phong đã bị Khương Ngưng Túy ném trên giường, Nhan Y Lam tùy ý khoác lên vai, hơi nghiên người về trước, bước ra sàng tháp.
Nhìn thấy Nhan Y Lam đi xuống, Khương Ngưng Túy vừa định nghiêng người nhường ra một con dường, không ngờ còn chưa chờ nàng thực hiện, Nhan Y Lam đã dừng trước người nàng. Chỉ thấy phượng mâu híp lại, ngưng tụ thành mạt ý cười ranh mãnh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Khương Ngưng Túy, bức nàng không thể không đối diện với tầm mắt sáng rực kia.
"Ngưng Túy, đừng lúc nào cũng cường ngạnh như vậy." Nhẹ giọng nói đến đây, Nhan Y Lam hài hước cười.
"Một chút cũng không đáng yêu."
Đẩy đi bàn tay đang trói buộc cằm mình, Khương Ngưng Túy lui lại mấy bước, vừa thay Nhan Y Lam lấy xuống y phục trên bình phong vừa nói:
"Có đáng yêu hay không, ta không biết, ta chỉ biết, nếu Trưởng công chúa vẫn không trở về đại trướng, toàn bộ Đại Nhan đều sẽ trở nên náo nhiệt."
Nhìn bóng lưng xoay đi của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam bất đắc dĩ bĩu môi. Nàng đích xác không nên xa vọng Khương Ngưng Túy sẽ vì tràng phóng túng hoan du đêm qua mà có thay đổi gì đó. Khương Ngưng Túy chính là Khương Ngưng Túy, sợ rằng trời có sập xuống cũng sẽ không chút nhíu mày, nàng vốn dĩ nên là dáng vẻ thanh lãnh ung dung như vậy.
"Ngươi sốt ruột thúc giục ta trở về như vậy, nếu lại gặp phải Bắc Ương Vương thì sao?" Tiện tay vén lên vài sợi tóc rơi trên gò má, gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Nhan Y Lam lộ ra chút nghiêm túc, chút nghiền ngẫm.
"Chẳng lẽ ngươi không lo lắng, ta sẽ một đi không trở lại sao?"
Liếc nàng một cái, ngữ khí của Khương Ngưng Túy không chút rối loạn.
"Nếu Bắc Ương vương có thể thu yêu nghiệt như ngươi, trái lại cũng xem là làm một việc thiện."
Nhan Y Lam nhướng mi.
"Ngươi cam lòng?"
Hoàn toàn không để tâm đến ý cười của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy đi thẳng đến liêm trướng, vén lên một góc.
"Ra ngoài."
Ra ngoài.
Hai chữ này, Khương Ngưng Túy cũng không phải dùng ngữ khí ra lệnh gì, nếu phải nói rõ, đại khái đều tràn đầy chán ghét. Hóa ra sống hơn hai mươi mấy năm, mỗi người trong cung đều luôn nhất mực cung kính với Nhan Y Lam, hiện nay lại bị người chán ghét như vậy.
Nhìn thần sắc không chút kiêng nể của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam cũng không trêu đùa thêm nữa. Lúc lướt ngang vai nhau đi ra ngoài, tầm mắt của nàng thoáng đảo qua trên người Khương Ngưng Túy, cuối cùng cũng không biết nghiêng đầu nói cái gì nhưng lại khiến Khương Ngưng Túy ngây người.
Đáng tiếc, lúc hồi thần, thân ảnh của Nhan Y Lam đã đi rất xa, chỉ lưu lại một bóng lưng kiều diễm.
Nếu ta quả thật là yêu nghiệt, trấn yêu tháp cũng nhất định nằm ở trong tay ngươi.
Ngưng Túy, ngươi mới là Phật của ta.
"Nương nương, nương nương?'
Người đã rời đi từ lâu, lúc này Lục Hà cũng thức thời mng chậu nước đến, định thay Khương Ngưng Túy sơ tẩy, lại thấy vị chủ tử xưa nay luôn trầm tĩnh lãnh đạm lại đứng bất động trước cửa doanh trướng, nàng đợi một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì vì vậy chỉ có thể dè dặt kêu ra tiếng.
Khương Ngưng Túy lúc này mới hoàn hồn, nàng thả lỏng bàn tay vẫn đang niết chặt màn liêm, trong lòng mặc niệm một câu 'không được xấu hổ', sau đó xoay người đi vào trong.
Mặc dù tính tình của Lục Hà có chút tùy tính, nhưng tay nghề búi tóc lại cực kỳ tốt, không lâu lắm, nàng đã có thể tạo ra một kiểu tóc vô cùng hoàn mỹ cho Khương Ngưng Túy, hơn nữa còn có thêm trang sức trâm cài.
Đợi đến khi sơ tẩy xong, Khương Ngưng Túy vừa đứng lên liền nghe thấy bên ngoài vang lên một trận ồn ào náo động. Nàng đang muốn ra ngoài tìm hiểu lại nhìn thấy Thanh Phù vội vội vàng từ bên ngoài doanh trướng đi vào, thần sắc lo lắng nhưng cũng có chút ý vị sâu xa.
Cho rằng có lẽ đã xảy ra đại sự gì đó, Khương Ngưng Túy hỏi.
"Sao vậy?"
Thanh Phù ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ngưng Túy, đáp:
"Hồi nương nương, Thái tử sáng sớm đã nổi cơn thịnh nộ, nói là... là....không thấy Trắc phi đâu nữa!"
Nghe được câu trả lời của Thanh Phù, lòng của Khương Ngưng Túy cũng bất giác không yên. Kết quả này, nàng tất nhiên đã biết được, nhưng chỉ là khi nó thật sự xảy ra, trong lòng vẫn không khỏi có chút bối rối.
Âm thầm trấn định bản thân, Khương Ngưng Túy lạnh lùng nói:
"Theo ta ra ngoài xem một chút."
Vừa bước ra khỏi doanh trướng, Khương Ngưng Túy đã nhìn thấy từng tốp binh lính đang lục soát các khu vực xung quanh, một cọng cỏ cũng không bỏ sót, nàng trầm ngâm trong chốc lát liền xoay người tiến về hướng doanh trướng của Nhan Y Lam.
Nhưng còn chưa đến nơi, nàng đã nhìn thấy thân ảnh Ương Huyền Lẫm từ xa đang tiến về phía mình, tránh đi đã không kịp, nếu để người ngoài nhìn thấy trái lại sẽ nói Thái tử phi Nhan Quốc không hiểu lễ nghi.
"Ra mắt Bắc Ương vương."
Nhẹ nhàng hướng Ương Huyền Lẫm hành lễ, Khương Ngưng Túy hơi rũ đầu, tuy không trực tiếp mắt đối mắt với hắn nhưng nàng có thể cảm nhận được, đôi mắt đen đặc thâm trầm kia vẫn đang quan sát mình. Trong ánh mắt đó không phải là thăm dò, trong đó hàm chứa băng lãnh như có như không, thủy chung không cách nào khiến Khương Ngưng Túy cảm thấy vui vẻ.
"Không cần đa lễ."
Tận khi đã quan sát tỉ mỉ Khương Ngưng Túy, Ương Huyền Lẫm mới nhàn nhạt phất tay, tỏ ý Khương Ngưng Túy bình thân. Khẽ xoay tròn bích ngọc ban chỉ trong tay, gương mặt ôn nhuận như ngọc kia lộ ra chút ý cười, hắn hỏi:
"Đêm qua Thái tử phi có ngủ ngon giấc không?"
Từng câu từng chữ của Ương Huyền Lẫm tựa hồ đều mang theo quân uy lãnh mạc khiến người khác không cách nào thở nổi, rõ ràng gương mặt tuấn mỹ kia đủ để mê hoặc tất cả mọi người, nhưng vẫn không cách nào khiến Khương Ngưng Túy xem thường khí tức nguy hiểm trên người hắn truyền đến. Huống chi, ý tứ trong câu nói này, Khương Ngưng Túy không thể nào không nghe ra.
Nghĩ đến Nhan Y Lam nói cũng không sai, chuyện đêm qua nàng cùng Nhan Y Lam chung một chỗ quả thật có người biết rất rõ ràng.
Khương Ngưng Túy mơ hồ cười một tiếng, đáp:
"Nhờ phúc của Bắc Ương Vương, ta ngủ rất ngon." Nói xong, Khương Ngưng Túy nhẹ nhàng cúi người.
"Ta có có việc, cáo từ trước."
"Nghe nói Trắc phi mất tích?"
Lời của Ương Huyền Lẫm như một đôi tay băng lãnh, mạnh mẽ kéo lại bước chân của Khương Ngưng Túy. Nàng dừng lại, hơi nghiêng người nhìn về Ương Huyền Lẫm, thần sắc trầm tĩnh không chút biểu tình.
"Cô vương không có hứng thú thăm dò ngươi muốn giở trò gì, nhưng có một việc, cô vương phải nhắc nhở ngươi."
Ương Huyền Lẫm tiến vài bước đến trước người Khương Ngưng Túy, đôi mắt đen nhánh khóa chặt trên mặt nàng.
"Phượng Nghi quý vì quốc vương của Nhan Quốc, quân uy không thể đùa, cô vương quyết không cho phép bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì quấy nhiễu quyết định của nàng ấy, khiến nàng ấy tiếp tục làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Bất luận người đó có là ai, cô vương tất tru diệt!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.