Chương trước
Chương sau
Địa lao u ám thâm thúy tựa như không có phía cuối. Mùi ẩm thấp cũ kỹ tràn ngập tất cả mọi ngóc ngách, làm người ta muốn nôn.
Nhan Y Lam chậm chạp từng bước một đi vào trong, nhịp bước của nàng rất chậm, mỗi một bước đều nặng nề như đạp vào tim, hành lang hẹp dài này tựa hồ đã hao hết tất cả khí lực của nàng. Đột nhiên nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn lao ngục mờ tối, thất thần không tiến lên.
Ta chưa từng thật lòng đối đãi với ngươi, Ngưng Túy, ngươi cần gì phải vì ta mà không tiếc làm đến mức như vậy?
Có lẽ khí ẩm ở địa lao khiến cho vết thương cũ tái phát, vai của Nhan Y Lam không đúng lúc đột nhiên đau nhức, giống như là đang hồi ứng cảm xúc mãnh liệt của nàng vậy, mỗi khi nàng nhớ đến Khương Ngưng Túy, cảm giác đốt liệt trên sẽ như hình với bóng. Nàng đưa tay chặt chẽ che lấy chỗ đau nơi bả vai, tựa hồ dưới loại đau đớn phệ tâm dịch cố này, mới có thể khiến cho cảm xúc cuồn cuồn trong lòng trở nên dễ chịu một chút.
Ngưng Túy, ta cũng không phải ngay thẳng lỗi lạc như ngươi đã nghĩ. Cuối cùng có một ngày, ngươi sẽ biết được ta là một người đa ma ti tiện thế nào. Thông minh như ngươi, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ đoán được ván cờ mà ta đã sớm bày ra, phát hiện ta bất quá chỉ đang lợi dụng ngươi, đến lúc đó, ngươi sẽ đối đãi với kẻ đầu sỏ này thế nào?
Phần thoải mái đạm nhiên kia của ngươi, còn có thể trước sau như một không?
Ngươi sẽ hận ta, hay là oán ta đây?
Nhắc đến cũng thật buồn cười, trước kia luôn ghét bỏ tình tình của người quá mức trầm muộn, không có nửa điểm gợn sóng, không biết lấy lòng cũng không chịu yếu thế, nhưng hôm nay ta lại hy vọng ngươi có thể tiếp tục vân đạm phong khinh như vậy, không thụ bất kỳ tư nhiễu nào, tự do tự tại.
Bất an đã lâu chưa từng có trong lòng lại càng trở nên lớn, Nhan Y Lam chậm rãi nhắm hai mắt, quá nhiều giả thiết ở trong đầu nàng càng ngày càng nghiêm trọng. Nàng mở mắt mờ mịt nhìn con đường u ám trước mặt, tràn đầy vắng vẻ, phản chiếu ra một phần thê lương trong tim, trống rỗng căng lên.
Trong lao ngục cách đó không xa truyền đến từng trận thanh âm nặng nề, tựa hồ phát giác đó là động tĩnh gì, Bích Diên không nhịn được nghiêng mặt đi, lại nhìn thấy sắc diện trầm mặc đến làm người ta run sợ của Nhan Y Lam, lòng Bích Diên không khỏi rét run một cái, lông mi run rẩy, cắn môi không đành lòng cúi đầu.
Thái tự phi đang chịu đựng cực hình, nhưng điện hạ của nàng, Trưởng công chúa trên vạn người của Nhan Quốc lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Cái loại không biết làm sao đó, đời này có bao người có thể lĩnh hội đủ? Có lẽ trên thế gian luôn có những chuyện mạc khả nại hà*, cho dù là quân vương nhất ngôn cửu đỉnh cũng có thời điểm vô năng vi lực.
(*không thể làm gì.)
Động tĩnh dần ngừng lại, trong lao ngục ẩm thấp mơ hồ truyền đến một trận mùi vị huyết tinh làm người ta khó mà hít thở, khiến cho không khí âm trầm lại càng ngưng trọng. Trong bầu không khí tĩnh mịch, Nhan Y Lam đột nhiên siết chặt áo choàng trong tay, sãi bước đi đến phòng giam trước mặt.
Bị hàng động bất ngờ của Nhan Y Lam đánh thức, bên tai lướt qua một trận gió ẩn theo mùi tanh, Bích Diên không khỏi rùng mình một cái, nàng hồi thần, không kịp suy nghĩ nhiều mà bản năng đuổi theo thân ảnh của Nhan Y Lam.
- ---
Phòng giam ẩm ướt, đống củi bị đốt cháy vang lên từng tiếng tí tách, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy toàn thân cũng giống như bị thiêu đốt, cơn đau tê tâm liệt phế theo bất kỳ một cử động nhỏ của nàng mà càng mãnh liệt gặm cắn.
Đau đớn còn lẫm liệt hơn so với dự đoán. Hoảng hốt trong nháy mắt, nàng cảm thấy mình có lẽ sắp chết.
Ban đầu là một là một trận đau rát nóng rực, thật giống như muốn cắt đứt toàn bộ sống lưng, sau đó cũng dần dần chết lặng, chẳng qua ý thức cũng theo đó mà bắt đầu có chút tan rã, Khương Ngưng Túy nhíu chặt mày, rõ ràng trong địa lao vĩnh viễn không có ánh mặt trời này cực kỳ âm lãnh, vậy mà thân thể nàng lại không ngừng run rẩy, gương mặt tái nhợt dần dần đầy mồ hôi lạnh.
"Thái tử phi, đắc tội."
Bên tai truyền đến lời nói cung kính của Hình quan, Khương Ngưng Túy khó khăn kéo trở về ý thức, nhìn thấy sợi xích trói chặt hai tay đang được người hành hình chậm rãi tháo ra, lúc này nàng mới ý thức được trượng hình khó nhai đã kết thúc, chỉ là thân thể đột nhiên mất chống đỡ, hai chân nàng mềm nhũn, toàn bộ trọng tâm cũng thuận thế trượt xuống mặt đất.
Cứ mềm nhũn mà ngã xuống như vậy thật sự là không chịu nổi, vì vậy, Khương Ngưng Túy theo bản năng đưa ra khuỷu tay, miễn cưỡng chống lên vách tường sần sùi bên cạnh, mượn đó chống đỡ thân thể tê liệt của mình. Chỉ là động tác như vậy, với nàng mà nói đã có chút cố sức, cũng khiến cho phía sau lưng tràn ra một trận đau đớn khoét xương, đầu óc của nàng ong ong, trước mắt trắng bệch, suýt nữa ngã xuống.
Những quan viên hành hình trố mắt nhìn nhau, mắt thấy Khương Ngưng Túy sắp không nhịn được, muốn tiến lên đỡ lấy nhưng lại ngại cấp bậc lễ nghĩa không cho phép nên không dám vượt lễ, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, âm thầm thấp thỏm bất an.
Trước khi hành hình, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh âm thầm của Hoàng hậu nương nương, căn dặn làm ra vẻ một chút là được, chỉ cho phép thương da thịt, nhưng vạn vạn không thể động gân cốt. Mặc dù bọn họ không dám sơ suất, cũng đã tận lực không chế lực đạo hạ thủ, nhưng dù sao cũng là hai mươi đại bản đánh vào trên người, cho dù không thương gân động cốt nhưng chỉ sợ cũng là một chuyện muốn mạng người.
Trước mắt bắt đầu mơ hồ, ống tay áo chống trên vách tường của Khương Ngưng túy đã mài ra dấu, thân thể mỗi một động tác nhỏ cũng đều đưa đến đau đớn thấu tâm. Nàng cắn chặt răng, cho dù không tận lực nhìn đến nhưng nàng cũng có thể dự đoán được cảnh tượng da tróc thịt bong chỗ vết thương.
Thân thể từng chút từng chút mềm nhũn ngã xuống, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy toàn thân như bị quẳng vào trong ngọn lửa, một trận đau nhức tất công đến, nàng khó khăn nhắm mắt, khuỷu tay dần dần mất khí lực, sợ là thật sắp không chịu nổi.
Giữa lúc vô tri vô giác, nàng đột nhiên nghe được một trận vang động bên ngoài cửa, bỗng nhiên tỉnh hồn lại, tựa như có cảm giác mà mở mắt, nhưng lại nhìn thấy những quan viên hành hình rối rít quỳ xuống.
"Thuộc hạ bái kiến Trưởng công chúa."
Trưởng công chúa...
Bên tai theo bản năng bắt được tên của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy rất muốn cắn răng kiên trì một chút để không đến mức chật vật trước mặt nàng, nhưng thân thể đã không chịu khống chế của bản thân, bất luận nàng cố gắng muốn đứng lên thế nào, hai chân đều đã mất khí lực, không cách nào tự kiềm chế ngã xuống.
Vốn tưởng rằng sẽ là một cứ đập mạnh xuống đất, nhưng không ngờ lại rơi vào một cái ôm mềm mại. Chóp mũi ngửi được một luồng hương khí quen thuộc, trái tim Khương Ngưng Túy một khắc trước còn bình bình, trong nháy mắt liền bị kéo lên, nàng để mặc bản thân tựa vào giữa hai cánh tay của Nhan Y Lam, đau đớn nhắm mắt.
Một thân bạch y của Khương Ngưng Túy cơ hồ bị máu tươi nhiễm một mảnh chói mắt, nàng suy nhược như vậy, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, giống như tùy thời sẽ bị gió thổi bay. Nàng liền cứ thế không chút nào sinh cơ rơi vào trong lòng Nhan Y Lam.
Tim của Nhan Y Lam bị một mạt hồng sắc bên khóe môi Khương Ngưng Túy đâm đau, thân người của nàng lay động một chút mới có thể giữ vững được Khương Ngưng Túy, đáng tiếc thân thể trong lòng lại yếu ớt như vậy, không muốn để Khương Ngưng Túy đau đớn hơn nữa, bàn tay ôm lấy nàng của Nhan Y Lam cũng không quá mức dùng sức, chỉ có thể theo lực độ ngã đó mà song song ngồi trên mặt đất.
"Ngưng Túy..."
Nhan Y Lam thấp giọng gọi Khương Ngưng Túy, giống như là sợ đánh thức người không có nửa điểm sinh khí, thanh âm khàn khàn nhưng mang theo ôn nhu, mơ hồ còn có chút bi thương bị áp chế lại.
Nhan Y Lam khẽ gọi, người trong lòng từ từ mở mắt ra, nhìn Nhan Y Lam hơi nhíu mày, nàng chưa từng nhìn thấy đôi mắt của Nhan Y Lam toát ra nhiều bi thương cùng đau lòng như vậy. Trái tim Khương Ngưng Túy hơi hơi ngưng trệ, đau đớn trên thân thể tựa hồ đã không còn đáng kể. Nàng chỉ vươn ngón tay trỏ, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm khẽ nhíu chặt của Nhan Y Lam, hơi mím môi cười một tiếng.
"Đừng nên....khổ sở."
Hết thảy đều là ta cam tâm tình nguyện. Ngươi có lẽ sẽ cười nhạo ta ngu ngốc, cũng có thể chỉ trích ta lỗ mãng làm việc, nhưng đừng nên vì ta mà lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn bất đắc dĩ như vậy. Ngươi biết rất rõ, Nhan Y Lam, ngươi biết rất rõ mà, chuyện này so với tất cả nghiêm hình tuấn pháp, càng khiến ta đau đớn không chịu nổi.
Khương Ngưng Túy nói xong câu này, dường như cũng không thể nhịn được cơn đau lẫm liệt hành hạ, bàn tay đang chạm vào giữa chân mày của Nhan Y Lam vô lực rơi xuống, chặt chẽ nhắm lại hai mắt.
Nhan Y Lam đưa tay ôm chặt lấy Khương Ngưng Túy hơn, nàng tháo xuống áo choàng trên vai trùm lên người Khương Ngưng Túy quay đầu thấp giọng phân phó với Bích Diên bên cạnh:
"Truyền Thái y."
Bích Diên lúc này mới từ trong bất ngờ hồi thần lại, nàng vội vàng đáp lời một tiếng, trong khoảnh khắc xoay người lại nhìn thấy đôi tay ôm lấy Khương Ngưng Túy không khắc chế được mà khẽ run rẩy, nàng lắc lắc đầu, cũng không dám trì hoãn, bước chân không ngừng chạy ra ngoài.
Chủ tử của nàng, Trưởng công chúa luôn lãnh tĩnh lý trí, sát phạt quyết đoán, rốt cuộc đang sợ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.