Đảo mắt đã đến tháng ba, những mảng tuyết đọng bên ngoài Chiêu Linh điện đều đã tan hết, các cung nhân đang quét nước bên ngoài tiền điền. Thanh Phù bước ra bên ngoài, nhìn thấy Khương Ngưng Túy đang đứng dưới tàng cây mẫu đơn trong viện, ngẩng đầu ngắm, từng đóa hoa trên cây tranh nhau khoe sắc, thi nhau đua nở. "Nương nương." Thanh Phù nói nhỏ: "Vừa nãy Mị phu nhân phái ngươi chuyển lời đến, nói là thỉnh người đến ngắm hoa." Khương Ngưng Túy nghe tiếng liền quay đầu lại, tóc đen khẽ tung, tay áo bồng bềnh, thức tỉnh một màn xuân hoa tế vũ. Nàng nhẹ cười một tiếng, đáp: "Xem ra mẫu hậu đã ân xá cho nàng ta trước thời hạn, nhưng nàng trái lại không biết thu liễm, càng ngày càng tùy ý làm bậy." Thanh Phù không dám nói tiếp, chỉ ngẩng đầu dò xét hỏi: "Vậy chúng ta có đi hay không?" "Dĩ nhiên là phải đi." Đôi mắt thâm thúy của Khương Ngưng Túy như mang cười, nhưng ẩn trong đó lại là thâm ý khác. "Vô sự bất đăng tam bảo điện, ta trái lại rất tò mò, mục đích của nàng lần này. Huống chi, trong cung buồn chán, có nàng ta bồi, chung quy cũng có thể tiêu khiển chút ít thời gian." Lời nói hơi chậm lại, Khương Ngưng Túy liễm mi mục, đạm nhiên nói: "Dù sao ta cũng không có chuyện gì làm." Thanh Phù nghe vậy, trong lòng luôn cảm thấy không quá thực tế, nàng lo lắng nói: "Nương nương, Mị phu nhân từ trước đến giờ hung hăn càn quấy, ỷ vào tiểu thế tử, hoành hành bá đạo ở Đông cung. Tuy lần trước Trưởng công chúa đã thay người trừng phạt Mị phu nhân, nhưng khó tránh khỏi nàng ta sẽ sinh lòng trả thù, chúng ta vẫn nên tránh một chút...." Khương Ngưng Túy cười khẽ: "Tránh nhất thời, nhưng nàng ta thật sự chịu bỏ qua cho ta?" Tuy lời là như vậy, nhưng trong lòng Thanh Phù vẫn nóng nảy, nàng nhíu chặt chân mày nhìn Khương Ngưng Túy, muốn nói lại thôi. Tiết trời đầu tháng ba, hoa cỏ ngủ say trong Đông cung giờ rối rít, từ từ nảy mầm, tất cả núi giả, ao cá trong vườn đều đã được những người thợ khéo tay dụng tâm điêu khắc, lãnh phong chợt nổi lên, quét qua mặt hồ từng đợt sóng lăn tăn, ăn ý với hàng dương liễu bên bờ, phản chiếu ra một khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Từng bước thâm nhập giống như một bức họa quyển từ từ hiện ra trước mắt. Thời điểm Khương Ngưng Túy đi đến hoa viên, nhìn thấy bên trong đình có hai vị mỹ nhân đang ngồi, cung nữ xung quanh đứng phía sau các nàng, cung kính hầu hạ dâng trà, thỉnh thoảng không biết là ai thấp giọng nói cái gì, dẫn đến một trận cười nói, nhìn qua có vẻ cực kỳ náo nhiệt. Dừng chân nhìn chốc lát, Khương Ngưng Túy mới bước lên bậc thang, vừa tiến vào trong đình, Liễu Hoán Tuyết liền lập tức nghiêng đầu nhìn sang, đứng dậy cười nghênh đón. "Tỷ tỷ." Quy quy củ củ hành lễ, Liễu Hoán Tuyết nhường ra một con đường, nói: "Mau đến ngồi." Khương Ngưng Túy gật đầu một cái, đang muốn nói gì đó, Dương Tư Mị cũng đã bước đến, hành lễ: "Thiếp thân tham kiến Thái tử phi." "Đứng lên đi." Dương Tư Mị đứng lên, gương mặt kiều mị không còn thấy vẻ ngang ngược như lúc trước, nàng cười tươi. "Hôm nay tiết trời rất tốt, hiếm thấy Thái tử phi chịu nể mặt đến đây." "Không có gì." Khương Ngưng Túy cúi đầu nhấp trà, hoàn toàn không đem Dương Tư Mị đặt vào mắt. Yên lặng đem mọi thứ thu vào tầm mắt, nét mặt Dương Tư Mị khó nén tức giận, nhưng nàng dẫu sao cũng đã từng bị người trước mặt cho ăn khổ, vì vậy hiện giờ cũng không dám quá mức càn rỡ. Âm thầm thu liễm nhịn xuống, Dương Tư Mị lại nở nụ cười, tiến lên mấy bước, ngồi vào bàn y theo lời của Khương Ngưng Túy. Bình thường, tuy nói Thái tử phi là chính phi của Thái tử, nhưng nàng xử lý việc cẩn thận, tính tính mềm yếu, cho nên tất nhiên cũng chưa từng bày vẽ trước mặt bất cứ ai trong Đông cung, nhưng hôm nay, Khương Ngưng Túy không chỉ bày ra dáng điệu Thái tử phu, ngay cả tình tính cũng trở nên khác lạ, nàng như vậy không khỏi khiến người khác cảm thấy lạnh người. Nghĩ vậy, Dương Tư Mị khẽ quét mắt nhìn Khương Ngưng Túy, vờ như lơ đễnh nói: "Nghe nói lần trước trên buổi yến tiệc tẩy trần cho Ngô vương, Trưởng công chúa gặp phải thích khách, thương thế luôn tái phát. Gần đây ngay cả lâm triều cũng trì hoãn, cũng không biết có phải là vì thương thế tái phát hay không?" Liễu Hoán Tuyết đang cúi đầu uống trà, nghe thấy câu hỏi của Dương Tư Mị, mâu quang trở nên ảm đạm, sau đó đang định ngăn Dương Tư Mị, Khương Ngưng Túy ở đối diện đã đặt chung trà xuống, híp mắt nhìn Dương Tư Mị. "Thương thế của Trưởng công chúa như thế nào, cũng là việc ngươi có thể tùy ý suy đoán sao?" Dương Tư Mị nói những lời này, bất quá chỉ là để đánh vỡ cục diện bế tắc, lại nghe thấy ngữ khí mang theo lãnh liệt của Khương Ngưng Túy, lòng nàng cả kinh, vội nói: "Thiếp thân không dám, bất quá chỉ là quan tâm đến thân thể Trưởng công chúa thôi." Nói xong, Dương Tư Mị nhìn dáng vẻ trầm mạc của Khương Ngưng Túy, không khỏi lại nói: "Có điều, ta ngh được, tiết hoa đăng nửa tháng trước, Trưởng công chúa còn từng mang Thái tử phi xuất cung ngắm hoa đăng, chắc hẳn không có gì đáng ngại mới đúng." Câu hỏi này có chút chua ngoa, Khương Ngưng Túy khẽ cười mấy tiếng, con ngươi thanh lãnh nhìn Dương Tư Mị, cười như không cười, nói: "Mị phu nhân thật là biết không ít." Khương Ngưng Túy nói xong, Liễu Hoán Tuyết cũng cười theo, đáng tiếc, Dương Tư Mị không đọc hiểu ý nghĩa trong nụ cười của các nàng, chỉ cảm thấy dị thường chói tai. Mạc danh kỳ diệu bị hai người cười, Dương Tư Mị khó mà nén giận được, nhưng chỉ đành không nói thêm gì nữa, cúi đầu buồn bực uống trà. Trong lúc nhất thời, ba người đều ăn ý không nói gì, bầu không khí có chút ngột ngạt nhàm chán. Khương Ngưng Túy cũng có chút không chịu được, nàng ôm ấm lô, nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Liễu Hoán Tuyết. "Sao hôm nay không thấy Trì hộ vệ?" Liễu Hoán Tuyết nghe vậy, ngẩng đầu lên cười rực rỡ: "Ta cùng Mị phụ nhân sợ tiểu thế tử ồn ào nhiễu đến tỷ tỷ, cho nên để Trì Úy bồi tiểu thế tử đi ngoại viện chơi đùa." "Thì ra là vậy." Khương Ngưng Túy cười một tiếng, đúng lên nói: "Ta có chút nhớ tiểu thế tử, các ngươi cứ ngồi đi, ta đi nhìn hắn một chút." Nghe Khương Ngưng Túy nói vậy, Dương Tư Mị dĩ nhiên là không quá yên tâm, đáng tiếc các nàng tôn ti có khác, lại không thể nào ra mặt ngăn cản, chỉ có thể thầm nóng nảy. Mắt thấy Khương Ngưng Túy đi xa, Dương Tư Mị nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho nha hoàn Tranh Hương phía sau, Tranh Hương hiểu ý gật đầu, xoay người muốn bước theo. "Chủ tử các ngươi còn chưa rời đi, thế nào kẻ làm nô tài lại gấp gáp muốn đi?" Liễu Hoán Tuyết cúi đầu thổi đi lớp khói trong chung trà, gương mặt trong màn hơi nước càng tỏ ra không chân thật. Nàng nói xong, nghiêng đầu nhìn sang Dương Tư Mị thần sắc âm u, lời lại nói với Tranh Hương. "Còn không mau đến châm trà thay chủ tử các ngươi." Cước bộ của Tranh Hương ngừng lại, không dám đi. Nàng sợ sệt xoay người nhìn Dương Tư Mị, lại trộm liếc sang Liễu Hoán Tuyết, cuối cùng run run đáp: "Vâng." Dương Tư Mị hung hãn nhìn chăm chú vào Liễu Hoán Tuyết, cắn răng cười nói: "Ta cùng Trắc phi không ân oán, hôm nay ngươi vì sao muốn cản đường ta?" Liễu Hoán Tuyết đặt chung trà trong tay xuống, đôi mắt yêu kiều tràn đầy hàn quang, cười đến băng lãnh: "Chuyện của ngươi cùng tỷ tỷ, ta không quan tâm, cũng không muốn tham dự, chẳng qua là, Trì Úy là người của ta." Cho nên bất cứ ai cũng đừng mong đem ánh mắt tính đoán đánh đến trên người nàng. Dương Tư Mị đọc ra được nửa câu còn lại mà Liễu Hoán Tuyết không nói ra kia, nàng nhất thời trầm mặc xuống, oán phẫn uống một ngụm trà, không nói thêm gì nữa. - ---- Vòng qua núi giả, Khương Ngưng Túy đi đến bên cạnh bờ hồ, nhìn thấy tiểu thế tử trên củng kiều* cho cá chép ăn, vài cung nữ đang cẩn thận hầu hạ, không ngừng đưa thức ăn ăn cá cho hắn. Tiểu thế tử chơi rất vui vẻ, luôn thanh thúy cười to, toàn bộ hồ cũng nhuộm sinh cơ. Cách đó không xa, Trì Úy khoanh tay, tựa vào cây liễu lẳng lặng xuất thần, dáng người như tiên, lộ chút hương vị tiêu sái, vạt áo của nàng bị gió thổi tung, khiến cả người nàng càng trở nên xinh đẹp xuất trần. Khương Ngưng Túy xoay người hướng Trì Úy đi đến, vừa mới cất bước, Trì Úy đã nhận ra sự tồn tại của Khương Ngưng Túy, nàng nghiêng đầu nhìn sang. "Thuộc hạ bái kiến Thái tử phi." Khoát tay tỏ ý Trì Úy đứng lên, Khương Ngưng Túy đi đến bên cạnh nàng, nói: "Không cần đa lễ." Tiếng cười của tiểu thế tử thỉnh thoảng truyền vào trong tai, Khương Ngưng Túy vốn muốn đến nhìn hắn một chút, nhưng hiện giờ thấy hắn chơi vui vẻ như vậy, trái lại cũng không nhẫn tâm quấy nhiễu. Nghĩ đến cũng buồn cười, đều là trong hoa viên, nội viện nhất phái câu tâm đấu giác, ngoại viện lại hiếm có mấy phần hoan nhạc. Lãnh phong phất vào mặt, dương liễu theo gió lay động, Khương Ngưng Túy híp mắt quan sát cảnh sắc trước mắt, mây màu như gấm, hoa cỏ nảy mầm, một mảnh xuân ý bừng bừng. "Mỗi đêm giờ hợi đều có thể nghe được một khúc tiêu âm, khi thì uyển chuyển, khi lại du dương, đáng tiếc vẫn không có cơ hội tự mình hỏi Trì hộ vệ, đây rốt cuộc là từ khúc gì?" Trì Úy gật đầu một cái, dường như không muốn nói chuyện nhiều, nàng cười khẽ dời đi đề tài. "Không ngờ Thái tử phi cũng là một người ngủ muộn." Khương Ngưng Túy nghe vậy, ánh mắt nàng nhìn thẳng Trì Úy, tầm mắt cả hai giao nhau, trong lòng đã hiểu rõ. "Đã như vậy..." Khương Ngưng Túy cười đến thanh lãnh, dung nhan cũng lây nhiễm ý cười, dung mạo cũng mang theo mấy phần nhu hòa. "...Chi bằng tối nay cùng uống một ly?" - ------ Mặt trăng treo trên ngọn cây, Chiêu Linh điện vẫn lãnh thanh yên ắng. Cho lui các cung nhân hầu hạ, Khương Ngưng Túy ngồi một mình trước bàn trang điểm, đưa mắt nhìn bốn phía, cung điện rộng lớn chỉ có nàng cùng ánh nến nhìn nhau, đại điện mờ mịt trống rỗng yên lặng đến không có chút âm thanh. Đêm khuya là thời điểm quấy nhiễu con người nhất, tất cả ý niệm trong tim cũng vào thời khắc này không thể ẩn giấu, Khương Ngưng Túy cầm lên cây trâm kim phượng trong hộp trang sức, tinh tế nhìn, lại dường như cảm thấy mình có chút buồn cười, nàng lặng lẽ đặt cây trâm xuống, đứng dậy đi đến nội điện. Nhan Y Lam sống hay chết đã không còn liên quan đến nàng. Nàng hiểu rất rõ, nhưng lúc nghe được lời của Dương Tư Mị, lòng nàng lại vẫn sẽ nổi lên gợn sóng, trái tim hết lần này đến lần khác vì một cái tên mà đau đớn phiền muộn, cho dù bên ngoài có trấn định, có bình tĩnh thế nào, nhưng trong lòng thất thủ, nàng không thể tự lừa gạt bản thân. Từ trong suy nghĩ vô vị hồi thần, Khương Ngưng Túy vén lên trùng điệp màn che trước mắt, đột nhiên nhìn thấy cửa đại điện bị đẩy ra, Xích Trúc thần sắc khẩn cấp đi đến, gương mặt trắng bệch, cả người run run tựa như tùy thời đều sẽ vỡ nát. "Nương nương." Xích Trúc nói đến đây, thân thể đã mềm nhũn ngã xuống, nàng cố gắng duy trì nằm rạp dưới đất, kinh hoảng thất thần nói: "Vừa nãy Phượng Nghi cung truyền đến tin tức, Trưởng công chúa bệnh tình nguy cấp, sợ rằng....sợ rằng không chống đỡ nổi qua tối nay."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]