Chương trước
Chương sau
Ngô vương?
Khương Ngưng Túy nhớ đến đêm yến hội hôm đó, Ngô vương ưng mâu như đuốc, khí vũ hiên ngang. Lại cúi đầu nhìn thấy ánh mắt tản ra tiếu ý lãnh liệt của Nhan Y Lam, thoáng chốc nàng tựa hồ đã biết chút gì đó.
Nếu hôm đó Ngô vương có thể ngăn trở nàng, khó xử nàng trước mặt mọi người, vậy thì nhất định hoàn toàn không đem vị Thái tử như Nhan Quân Nghiêu đặt vào mắt. Mà nay Nhan Y Lam nhiếp chính, toàn quyền chấp chưởng tất cả sự vụ lớn nhỏ trong ngoài triều đình, giờ lại đang bị thương. Hắn tới thăm, nguyên nhân cũng chỉ có thể là để thấy tận mắt.
Thăm bệnh là giả, tra rõ thực hư là thật.
Bích Diên lúc này đã thay Nhan Y Lam băng bó kỹ lần nữa, nàng vừa giúp Nhan Y Lam mặc y phục vào vai phải vừa thấp giọng dò hỏi:
"Điện hạ, có cần nô tỳ đi từ chối Ngô vương không?"
Nhan Y Lam liền nở nụ cười nhưng lại mang theo băng lãnh.
"Ngô vương nếu có thể đến đây, không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi đi lại có thể làm gì."
Ánh mắt Bích Diên trầm xuống, đáp:
"Vâng."
Sắc mặt Nhan Y Lam dưới ánh nến lại càng trở nên tái nhợt, thân thể nàng được bao bọc trong một tầng phi phong vừa dày vừa nặng, xa xa nhìn đến liền lộ ra một cổ đơn bạc mỏng manh. Nhìn Nhan Y Lam từ nhuyễn tháp ngồi dậy, rõ ràng một giây trước còn có vẻ suy nhược, nhưng giờ khắc này đột nhiên làm cho người khác cảm thấy một loại áp bức vô hình, khiến người không khỏi khiếp sợ.
Khương Ngưng Túy hơi nhíu mi, không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng:
"Ngồi xuống."
Lời nói như mệnh lệnh này Khương Ngưng Túy nói rất nhẹ, nhưng khí thế ẩn bên trong lại không cho phép người cự tuyệt. Nhan Y Lam trước giờ đều đã quen ra lệnh cho người khác, hôm nay nghe được ngữ khí đại bất kính này của Khương Ngưng Túy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới buồn cười, hỏi lại:
"Ngươi nói cái gì?"
Không để ý tới câu hỏi của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy xoay đầu hướng ra bên ngoài cửa sổ. Thần tình nhàn nhạt, dường như đang trầm tư, lại tựa như đang xuất thần, hồi lâu sau, thanh âm bình bình vang lên.
"Chỉ cần ta có thể đuổi Ngô vương đi, dùng phương pháp gì cũng được phải không?"
Trong mắt Nhan Y Lam thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó lại vô cùng hứng thú quan sát Khương Ngưng Túy, cười thâm thúy.
"Ngô vương cũng không phải Thái tử, không dễ đối phó như vậy."
"Ta biết." Khương Ngưng Túy mỗi lần nghĩ đến Ngô vương đều nhớ đến đôi ưng mâu thâm độc của hắn, bên trong ẩn chứa quyết đoán cùng ngoan tuyệt, khiến cho người khác không lạnh mà run.
"Cho nên, bất kể ta dùng phương pháp gì đều có thể sao?"
Vẻ mặt Nhan Y Lam mang theo nét hài hước.
"Trừ việc đem chính mình bán đi, còn lại đều có thể."
"..." Khương Ngưng Túy liếc mắt thật sâu nhìn Nhan Y Lam một cái, đột nhiên nàng cảm thấy bản thân sinh ra ý định thay nàng ta ra mặt quả thật là hết sức ngu xuẩn.
Ai bảo Nhan Y Lam đã cứu nàng, đời này, nàng rất không thích thiếu ân tình người khác. Chuyện này, hiện tại nàng trả lại là được. Ngày sau thanh toán xong, có lẽ nàng sẽ không bao giờ sinh ra những suy nghĩ tự rước lấy phiền toái như vậy nữa, cũng sẽ không bị những thứ suy nghĩ ưu tư đó nhiễu loạn.
Đúng vậy. Khương Ngưng Túy nghĩ, khoảng giao dịch này rất có lợi.
- -------
Bước ra khỏi Tê Loan điện, Khương Ngưng Túy từ xa đã có thể nhìn thấy bên ngoài Phượng Nghi cung có mấy người đang đứng, trong đó ngay giữa chính là Ngô vương.
Đến khi bước đến gần, Khương Ngưng Túy nhìn ra những người đứng phía sau Ngô vương tất cả đều mặc y phục tùy tùng. Hiện nay trong cung không yên ổn, Ngô vương thân phận tôn quý như vậy, mang theo mấy tên thị vệ cũng là chuyện thường tình.
"Ngô vương."
Hiển nhiên hắn chưa từng dự đoán được Khương Ngưng Túy sẽ ở nơi này. Vẻ mặt Ngô vương nghi hoặc, chân mày cau lại, ngay sau đó châm biếm nói:
"Thật kỳ lạ, Thái tử phi không ở trong Đông cung ngây ngô, trái lại suốt ngày cứ loanh quanh chỗ Trưởng công chúa nhỉ?"
"Bất quá là đến thăm Trưởng công chúa thôi." Khương Ngưng Túy nhẹ cười.
"Ngô vương cũng biết, hôm nay Trưởng công chúa bị thương, Thái tử toàn quyền tạm thay Trưởng công chúa xử lý sự vụ trong triều. Ta là chính phi của Thái tử, tất nhiên phải thay hắn chăm sóc tốt cho Trưởng công chúa, tránh cho người có tâm nhân cơ hội này mà từ trong làm loạn. Ngô vương, ngài nói đúng không?"
Ngô vương lúc này mới nghe ra ám chỉ trong lời của Khương Ngưng Túy. Hắn khinh thường cười một tiếng, đáp:
"Xem ra, lần này Trưởng công chúa bị thương không nhẹ."
"Cũng không có gì quan trọng, bất quá là chút thương ngoài da thôi..." Khương Ngưng Túy nói xong, nhìn thấy Ngô vương định đi vào Phượng Nghi cung, đảo mắt đã đến bên người nàng, hướng đến Tê Loan điện.
"Trưởng công chúa vừa mới ngủ. Ngô vương cũng không nên quấy rầy. Dẫu sao, cách làm người của Trưởng công chúa, trong lòng Ngô vương cũng biết rõ. Kinh nhiễu phượng thể đối với ai cũng không có lợi."
Những lời này Khương Ngưng Túy nói rất khẽ, nhưng lại lộ ra khí thế mạnh mẽ. Không khí dường như thoáng chốc liền đọng lại. Ngô vương chậm rãi dừng bước, xoay người nhìn Khương Ngưng Túy đang đi đến chỗ hắn.
"Thái tử phi đang uy hiếp bản vương?"
Ngô vương ưng mâu như đuốc, dưới ánh mắt băng lãnh chăm chú của hắn, lòng bàn tay Khương Ngưng Túy bất giác sinh ra một trận ẩm thấp. Ngô vương là người thế nào, Khương Ngưng Túy cũng không quá rõ ràng. Cứ như vậy mà chọc giận hắn, Khương Ngưng Túy cũng không kịp suy nghĩ nhiều đến hậu quả. Nhưng hiện giờ tên đã lên dây, đã không cho phép nàng suy tính bất kỳ đường lui nào.
"Nghe nói tối hôm qua, Triệu thống lĩnh gặp mặt Trưởng công chúa cả đêm, cũng không biết là vì chuyện gì." Thật ra thì lúc Khương Ngưng Túy nói những lời này, trong lòng cũng không nắm chắc, nàng nhẹ miết ánh mắt về phía Ngô vương, chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn như cũ, không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua là đôi đồng tử co lại trong khoảnh khắc kia, lại không thoát được ánh mắt của nàng.
"Ngô vương có biết không?"
Ngô vương cười băng lãnh.
"Bản vương cũng không biết."
"Nghe nói băng đảng thích khách đã bị bắt toàn bộ. Ta nghĩ, liên quan đến chuyện đêm đó có lẽ rất nhanh sẽ được phơi bày thôi." Khương Ngưng Túy vừa nói, đồng thời đã đi đến bên người Ngô vương, cười nhạt.
"Trưởng công chúa gần nhất sợ là sẽ không tỉnh, có cần ta thay Ngô vương truyền lời không?"
Đáy mắt Ngô vương xẹt qua một tia âm ngoan, ngay sau đó liền dung nhập vào bên trong, biến mất không một dấu vết. Hắn nhìn Khương Ngưng Túy thật sâu, cho dù là lúc cười vẫn mang theo một cỗ lạnh băng từ cốt tủy.
"Nếu Trưởng công chúa đã nghỉ ngơi, bản vương ngày khác sẽ trở lại thăm."
"Được." Khương Ngưng Túy gật đầu, nói tiếp:
"Ngô vương đi thông thả, ta sẽ không tiễn."
Đưa mắt nhìn phương hướng Ngô vương rời đi, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy trong tay một trận ẩm ướt, đáy lòng vẫn còn sợ hãi.
"Nương nương." Lục Hà lúc này mới len lén kéo ống tay áo Khương Ngưng Túy, dè dặt hỏi: "Băng đảng thích khách đã bị bắt hết thật sao, vậy có phải...sau này trong cung chúng ta cũng sẽ thái bình phải không?"
"....."
Khương Ngưng Túy nhàn nhạt nhìn Lục Hà một cái, xoay người trở về Tê Loan điện.
"Ta thuận miệng nói thôi."
Lục Hà hai mắt trợn tròn: ".....!!!"
Ngô vương chân trước mới vừa bước ra Phượng Nghi cung, lập tức có một thị vệ canh giữ bên ngoài cung đi đến, nhìn dáng dấp chắc là thủ lĩnh thị vệ.
"Chuyện này cũng thật thú vị." Ngô vương âm trầm cười, thị vệ bên người thấy vậy cũng không khỏi cúi đầu, không dám đối mặt.
"Như vậy xem ra, bản vương trước kia đúng là có chút coi thường nàng. Nữ nhi Khương gia, trái lại một người so với một người càng có bản lãnh."
Thủ lĩnh thị vệ nghe vậy, không dám nói nhiều thêm cái gì, chẳng qua chỉ cung kính nói:
"Vương gia, vậy kế hoạch..."
"Nhiều năm như vậy còn có thể chờ, đến lúc này rồi sao có thể gấp gáp chứ?" Ngô vương nói xong, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.
"Vương Nguyên, bản vương muốn ngươi lập tức tra rõ nhóm thích khách có phải đã bị bắt hay không. Nếu quả thật là vậy, bản vương không cần biết ngươi dùng cách gì, một tên cũng không thể lưu. Còn chỗ Trưởng công chúa, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không tận mắt chứng thực thương thế của nàng ta rốt cuộc như thế nào, bản vương sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
Vương Nguyên nghe lệnh, ôm quyền đáp:
"Vâng."
Thời tiết vô cùng u ám âm trầm, tựa hồ sắp có tuyết rơi.
Khóe miệng Ngô vương khẽ kéo, cười nhẹ, quanh thân dường như bao phủ một tầng âm lãnh, khiến cho người khác không rét mà run.
- -----
Bích Diên xuyên qua hiên cửa sổ nhìn thân ảnh Khương Ngưng Túy đang trở về đại điện, xoay người hướng Nhan Y Lam cười nói:
"Điện hạ, Thái tử phi đã trở lại."
Nhan Y Lam nghiêng người tựa trên nhuyễn tháp, nghe thấy lời của Bích Diên, nàng chậm rãi xoay đầu hướng đến cửa đại điện, tịch đạm trên mặt nhìn không ra thần tình, lông mi hơi rũ xuống che đi tất cả ánh sáng nơi đáy mắt.
Khi Khương Ngưng Túy đi đến đại điện, nhìn thấy Nhan Y Lam vẫn y cũ nằm nghiêng trên nhuyễn tháp. Nhan Y Lam cũng đã nhìn thấy nàng, lại hướng nàng cười cười, nói:
"Đến đây."
Có lẽ vì Nhan Y Lam bị thương chỉ còn nửa cái mạng, tất nhiên cũng không tiếp tục câu ngón tay với nàng. Khương Ngưng Túy cũng không cử động, hai người giằng co một trận, nàng mới lặng lẽ đi đến theo lời Nhan Y Lam.
"Ngô vương đi rồi?" Thanh âm Nhan Y Lam lộ ra suy nhược. Nhìn thấy Khương Ngưng Túy gật đầu, nàng lại hỏi tiếp:
"Hắn làm khó ngươi?"
Khương Ngưng Túy nhẹ lắc đầu.
"Không có."
"Lần sau, vẫn là nên tránh phía sau bản cung đi." Nhan Y Lam cười đến yêu dã, nhưng Khương Ngưng Túy rõ ràng nhìn thấy, phía sau vẻ phù hoa kia còn có một mạt sủng nịch.
"Dẫu sao ngươi vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không phải là ngươi có thể gánh vác. Bản cung đã nợ phụ thân ngươi một mạng, hôm nay nếu lại đem ngươi bồi vào, vậy thì đời này bản cung cũng không thể trả hết."
Khương Ngưng Túy ngẩn ra, trong lòng nàng đã biết cái mà Nhan Y Lam gọi là 'nợ' chính là chỉ tỷ tỷ của Thái tử phi, là nữ tướng quân nổi danh của Nhan Quốc.
Khương Ngưng Túy có thể không quan tâm Nhan Y Lam đùa bỡn, cũng có thể không quan tâm Nhan Y Lam trêu cợt, nhưng chỉ duy một mạt sủng nịch nhàn nhạt trong mắt nàng ấy, nàng lại thấy khó mà tiếp nhận.
"Ngươi đã cứu ta, ta bất quá là trả lại cho ngươi thôi."
Nhan Y Lam nhẹ bật cười, tiếng cười lạnh bạc làm cho thân thể Khương Ngưng Túy run lên.
"Ta nợ tỷ tỷ ngươi tròn hai mươi ba đao, nếu muốn tính, đời này e rằng không thể nào trả nổi."
Khương Ngưng Túy không nói lời nào, chẳng qua là lặng lẽ nhìn Nhan Y Lam, trong lòng đột nhiên có cái gì đang rạn nứt, cảm giác trống rỗng, không thể nói rõ là nhẹ nhõm hơn hay là mất mác nhiều hơn.
Thật ra thì cho dù Nhan Y Lam có đối xử với Khương Ngưng Túy tốt hơn nữa, chung quy cũng chỉ là xuất phát từ cảm tình với Thái tử phi mà thôi. Nghĩ kỹ lại thì những thứ này đều là câu chuyện của người khác, nàng bất quá chỉ là khách không mời, bởi vì duyên cơ xảo hợp cho nên nhận được sự sủng ái mà người khác nên có.
Nếu đã vô tình ở trong câu chuyện của người khác, cuối cùng cũng sẽ chỉ là một khách qua đường.
"Không liên quan đến chuyện của tỷ tỷ." Khương Ngưng Túy che lại ý niệm trong tim, lãnh đạm mở miệng.
"Ngươi đã cứu ta, ta tự mình trả lại, chỉ là như vậy."
Dứt lời, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một đoàn loạn ma quấy nhiễu, nàng xoay người, hướng đến ngoài điện.
"Thái tử phi." Bích Diên mới vừa phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị vãn thiện, không ngờ vừa trở về đã nhìn thấy Khương Ngưng Túy dẫn Lục Hà rời đi. Nàng phí công gọi một tiếng, sau đó nhanh chóng đi đến phía sau bình phong, nói:
"Điện hạ, có cần mời Thái tử phi trở lại hay không?"
Đáy mắt đen láy như mực của Nhan Y Lam rơi vào trầm ngâm, nghe được lời của Bích Diên, phượng mâu khép lại, trầm giọng nói:
"Không cần."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.