Liễu Nhứ nhìn thấy được sự quan tâm của mẫu thân và người dân trong thôn, nàng cười nói: “Nương, các vị thúc bá thẩm tử, mọi người đừng lo lắng.
Con đã từng ăn loại quả này ở thôn chúng ta rồi, không có độc, vị hơi chua chua, tên là nho dại.
”
“Thôn chúng ta có loại quả này sao? Chưa từng thấy mà?” Sau khi Liễu Nhứ nói có thể ăn được, mọi người đều tập trung vào quả nho.
“Ngươi từng ăn nó lúc nào vậy?”
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
Không nói đến người trong thôn tò mò, ngay cả Lý Tam Nương cũng thắc mắc, chẳng lẽ đứa trẻ này đã vào núi và lén lút ăn loại quả dại không rõ nguồn gốc này? Một vị thẩm tử cũng khó hiểu mà nói: “Mấy năm trước ta đem rau củ đến tửu lầu, may mắn từng nhìn thấy quả nho một lần, nhưng trái nho tròn trịa, vỏ ngoài màu tím, hình như không giống quả này cho lắm đâu?”
“A? Quả này không lớn hơn hạt gạo bao nhiêu cả, còn là màu xanh nữa, Nhứ Nhi, có phải con nhìn lầm rồi không?”
Liễu Nhứ thật sự không ngờ rằng, vậy mà thế giới này đã trồng nho từ sớm rồi.
“Các vị thẩm tử, quả màu xanh này chính là trái nho vẫn còn chưa chín.
”
“Thật sự có thể ăn được, cháu đã ăn nó từ rất lâu rồi.
”
“Hơn nữa vừa nãy cháu cũng ăn một ít, nếu thật sự có độc, vậy thì cháu có thể không có chuyện gì mà đứng đây như vậy sao?” Liễu Nhứ tự tin nói.
“Đúng đúng đúng, xem ra là thật sự không sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chay-nan-sau-ta-dua-lam-ruong-lam-giau/3818543/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.