Lão phu nhân nói: “Thôn của chúng ta thuộc quản lý của huyện Mạnh, cho dù là trưng binh cũng không đến lượt quan sai của Dương Thành gọi đến, vì vậy mà trong thôn mới tập trung nhiều người đến Dương Thành đòi giải thích.
Lúc chúng ta đến nơi mới biết bách tín quanh Dương Thành đã chạy hết rồi, thảo nào lão quan kia mới đến thôn khác dụ dỗ.
”
“Trấn Thanh Thạch không thuộc quản lý của Dương Thành, bọn họ không có quyền đến cửa bắt người xung quân nên mới nghĩ ra cách như thế để lừa gạt dân chúng.
Chúng ta đến tìm huyện lệnh của huyện Mạnh làm chủ, thế nhưng huyện lệnh huyện Mạnh lại nói người của chúng ta tự đến đó chứ không phải Dương Thành phát binh đến bắt người nên hắn cũng không quản được việc này…”
“Ban đầu thôn làng đã thiếu nước, thiếu lương thực, bây giờ đến trụ cột trong nhà cũng bị bắt đi, người già trẻ nhỏ trong thôn chỉ có thể ở bên ngoài thành, bằng không cũng không còn chỗ để đi…”
Liễu Nhứ hoàn toàn không ngờ đúng như mình dự đoán, vì trưng binh mà quan lại bắt đầu kéo người ngoài khu vực quản lý của mình: “Vị thẩm này, vậy việc ăn uống của mọi người phải làm thế nào?”
“Ăn thì có thể ăn lương khô, huyện thái gia bên này cho chúng ta hai thùng nước mỗi ngày… Mỗi người có thể chia được một hai ngụm nước…”
Liễu Nhứ càng nghĩ càng không hiểu nỗi rốt cuộc là vì sao? Huyện lệnh này đã trộm bắt người sung quân mà còn cấp nước cho những người này uống, hắn đang nghĩ gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chay-nan-sau-ta-dua-lam-ruong-lam-giau/3818536/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.