Liễu Vân Lai và Lý Tam Nương thấy nữ nhi nói rõ ràng như thế, đúng là trên đoạn đường vừa qua họ cũng nhìn thấy sức khỏe của nữ nhi rất tốt nên lúc này chỉ có thể gật đầu.
“Vậy con đi cẩn thận, đi sớm về sớm!” Liễu Vân Lai lấy túi đựng mũi tên của mình ra, lấy hơn phân nữa mũi tên trong số đó đưa cho Liễu Nhứ.
“Phụ thân, nương, hai người tự chăm sóc chính mình, con đi một lát sẽ trở về.
”
Liễu Nhứ đi được mấy bước lại chạy về: “Nương, người mau cắt chút vải, ngày mai cũng bó chân lại.
”
Ban ngày trong xanh, ban đêm, sao trời lấp lánh, lúc này mặt trăng vừa tròn vừa lớn, hai người Liễu Thuận và Liễu Nhứ đi theo đường lớn đến huyện Dương Thành, tay Liễu Thuận còn cầm đuốc vì sợ không nhìn thấy đường đi mà ngã.
Với Liễu Nhứ mà nói, ngọn đuốc này không có tác dụng gì, vì mượn ánh sáng của mặt trăng, nàng có thể nhìn thấy rõ mặt đất, còn có thể tránh được cục đá nhỏ hay vũng bùn.
“Thúc, chúng ta đến Dương Thành nghe ngóng cái gì?” Liễu Nhứ thấy Dương Thành càng lúc càng gần, cảm giác bất an càng dâng cao nên lúc Liễu Thuận đề nghị muốn nàng đi chung, Liễu Nhứ mới lập tức đồng ý ngay.
“Trên đường đi đến đây, ta luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, ngoại trừ đoàn người của chúng ta thì không nhìn thấy một bóng dáng nào.
”
“Ngoài ra còn có những thôn trang chúng ta đã đi qua, người ta bỏ chạy cũng quá sạch sẽ rồi.
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chay-nan-sau-ta-dua-lam-ruong-lam-giau/3818534/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.