Chờ đến khi Liễu Vân Lai và Liễu Nhứ bước đến thì con rắn cũng không còn động đậy nữa.
Thấy con rắn thật sự đã chết rồi, mọi người trong thôn mới tò mò bước lên.
Vừa nhìn thấy xác con rắn đã có cảm giác vô cùng gớm ghiếc.
Con rắn kia dài khoảng một mét, to bằng cổ tay của một đứa bé năm sáu tuổi, cả người nó là những vòng màu trắng đen xen kẽ, bụng và đầu trắng bệch, nhìn qua đã khiến người ta vô cùng sợ hãi…
“Nhứ Nhi, con rắn này lớn như vậy, không biết nó có độc không?” Người hỏi chính là Liễu Toàn, hắn bị tiếng mũi tên Liễu Nhứ bắn ra đánh thức, lúc hắn mơ màng mở mắt ra thì lập tức nhìn thấy Liễu Nhứ đang giương cung lên…
Sự hiểu biết của Liễu Nhứ về loài rắn này cũng không nhiều hơn những người bình thường, đến cả rắn sọc mà mấy đứa bé trong thôn đều biết nhưng nàng cũng không biết đến, vì vậy với câu hỏi của Liễu Toàn thúc thì Liễu Nhứ chỉ có thể lắc đầu, ý nói mình không biết.
Lúc này, Liễu Vân Lai đột nhiên mở miệng: “Đó là rắn cạp nong, một loài rắn cực độc, nọc độc của nó rất mạnh, ban đầu người bị cắn sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều, vì vậy sẽ nghĩ là nó không có độc nhưng chỉ sau mấy canh giờ, người bị nó cắn sẽ cảm thấy khó thở và chết rất nhanh.
”
“Lúc ta mười mấy tuổi đã từng thấy một người bị loài rắn này cắn ở y quán, người kia bị loài rắn này cắn trúng nhưng khi đến y quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chay-nan-sau-ta-dua-lam-ruong-lam-giau/3818527/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.