“A tỷ, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?” Không biết từ khi nào Liễu Duệ đã nằm ở bên cạnh Liễu Nhứ.
Mới đi được một đoạn đường như vậy mà hắn liền cảm thấy chân mình sắp gãy.
Liễu Nhứ trả lời: “Tỷ tỷ cũng không biết”
Vị trị của bọn họ hẳn là ở Tây Bắc, nếu vị trí địa lý tương tự giống như ở đời sau thì có thể bọn họ phải đi mấy ngàn dặm mới có thể tới nơi.
“Nhứ Nhi, Duệ Nhi.
Dậy ăn một chút đã” Lý Tam Nương lấy ra thức ăn mình đã chuẩn bị sẵn từ sáng.
Bánh bột ngô bỏ thêm chút dầu thực vật, rắc muối và hạt mè lên, chẳng sợ đã lạnh nhưng hương vị cũng thơm giòn ngon miệng.
Chỉ là quá cứng, ăn hơi khó khăn.
Nhưng mà thời tiết nóng bức như thế, nếu không rán thật giòn cho hết sạch hơi nước thì chắc để mấy canh giờ là sẽ bị hỏng, bánh bột ngô rán giòn thì có thể để được hai ngày.
Thời tiết này thật sự không có tâm trạng ăn uống, nếu không phải sợ không có sức để lên đường thì chắc là rất nhiều người đều không muốn ăn.
Nhà nào có trẻ con thì sẽ cẩn thận mà làm một đống lửa, đứa bé còn nhỏ vẫn chưa mọc răng lại không có sữa uống, cần phải đun chút nước sôi để pha cháo bột cho ăn.
Đích đến đầu tiên chính là huyện Dương Thành, Dương Thành cũng thuộc quyền quản lý của phủ Hưng Châu, cách trấn Ngô Đồng khoảng 120 dặm.
Thời tiết nóng cháy cộng thêm mỗi người đều đeo vật nặng nên đi từ sáng sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chay-nan-sau-ta-dua-lam-ruong-lam-giau/3818523/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.