Bách Thần vốn nghĩ mấy người kia sau khi bước vào sẽ lục xoát một chút, đây vốn là nguyên tắc khi đến một nơi xa lạ -- xác định bên trong có người hay không, vị trí mình đang đứng có an toàn hay không.
Không nghĩ tới bọn họ không hề làm như vậy, mà là lập tức bắt đầu thu thập tàn cục.
Điều này chứng mình mấy người này cũng không có kinh nghiệm phong phú như thuật sĩ giang hồ, cũng không phải người trong quan phủ, mà là mấy tên lưu manh nông nỗi chưa hiểu sự đời.
Khó trách dù hơi thở đã thu liễm, bước chân vẫn rất nặng, người mới họ võ như hắn cũng có thể nghe ra.
Bàn ghế bình phong bị nâng lên rồi lại để về chỗ cũ, sau đó bọn họ bắt đầu đem vật phẩm bỏ vào một cái bao tải.
“Hắc hắc, mấy cái chén rượu bát trà này đều là đồ sứ tốt nhất a.” Là giọng một nam nhân, “Tất cả đều thuộc về chúng ta?”
“Mấy khách hàng nhiều tiền đều như vậy, không hiếm lạ, nói nếu chúng ta nhìn trúng thì cứ lấy đi.” Một nam nhân khác nói, “Động tác nhanh lên, đừng để lão đại lại muốn mắng chửi người.”
Hai người một bên nói chuyện, một bên đem đồ vật trong phòng cướp đoạt.
“Ngưu Oa, son phấn thế nào?” Nam nhân hỏi, “Nhiều như vậy, lấy về đi cho mẹ ngươi dùng cũng được a.”
“Phụ nữ có chồng hoa tàn ít bướm cần thứ này làm gì, còn không bằng ngươi đem đi đưa cho ái nhân của ngươi đi.” Một nam nhân khác nói.
Nam nhân nói: “Cũng được, mấy cái hàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ai-noi-ta-la-yeu-nghiet-de-tien/727077/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.