Tiêu Lẫm nói muốn tra án này, hiển nhiên không phải nói đùa.
Không quá một khắc, hắn liền triệu hoán ảnh vệ tới, phân phó hắn theo dõi sân nhà Trinh Nương, chỉ cần có một tia dị động đều phải báo cáo cho hắn.
Sau khi ảnh vệ nhận mệnh, nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi.
Bách Thần nhìn cái bóng màu đen rời đi, tò mò hỏi: "Ngươi lúc thì phái hắn theo dõi cái này, lúc thì phái hắn bảo hộ cái kia, hắn có cách phân thân sao?"
Tiêu Lẫm nhìn Bách Thần giật mình, thế nhưng không tự giác lộ ra vẻ tươi cười.
"Vì sao bật cười?" Bách Thần hoàn toàn không hiểu, tuy rằng băng sơn này cười lên khá xinh đẹp.
Tiêu Lẫm nắm tay đặt ở bên miệng, ho khan một tiếng, nhịn cười, "Ngươi cho rằng ta chỉ có một ảnh vệ?"
Bách Thần kinh ngạc: "Chẳng lẽ không phải?"
Tiêu Lẫm: "Đương nhiên không phải, ám vệ có cả tiểu đội, nhưng nhân số không nhiều lắm."
Bách Thần:......
Hắn xuyên qua vẫn coi thường tính xa xỉ của giai cấp thống trị, quá đáng ghét.
Ngay cả Bình Tây Hầu phủ cũng không có ám vệ như thế này, chỉ nuôi một ít nha đinh hộ vệ linh tinh, cho nên nói vương công quý tộc cũng là phân ba bảy loại, nếu không phải Bách Triển Nguyên có chút thông minh biết làm việc, hầu phủ sợ là sẽ càng xuống cấp.
"Cho nên đừng lo bọn họ sẽ quá mệt mỏi." Tiêu Lẫm nói, "Bọn họ đều là từ nhỏ chịu cách huấn luyện nghiêm khắc, qua 30 tuổi sẽ cho bọn họ danh lợi, thả bọn họ tự do."
"Thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ai-noi-ta-la-yeu-nghiet-de-tien/727072/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.