Tiêu Lẫm rời khỏi nhà Bách Thần, lên xe ngựa.
Hắn không biết có nên đi Vọng Nguyệt Lâu hay không.
Hắn không muốn Bách Thần cảm thấy hắn cố tình theo dõi Bách Thần, nhưng trong lòng lại rất muốn biết chuyện là như thế nào, cực kỳ buồn bực.
Hắn phát hiện bản thân có chút sợ hãi, sợ hãi Bách Thần thật sự xa cách hắn.
“Thiếu, thiếu gia.” Mã phu thấy chủ tử ngồi vào xe ngựa thật lâu cũng không lên tiếng, liền thật cẩn thận hỏi, “Chúng ta đi chỗ nào?”
Tiêu Lẫm nhắm hai mắt, suy tư một lát: “Vọng Nguyệt Lâu.”
Vô luận như thế nào, trước tiên gặp Bách Thần rồi nói tiếp.
Hắn muốn gặp Bách Thần.
“Vâng.”
Mã phu không dám chậm trễ, giơ roi, con ngựa hí vang một tiếng, rất nhanh biến mất.
……
Bách Thần cùng Khương Hạo Sâm xuống xe ngựa, chờ sai vặt của Khương gia đón ở cửa. “Tiểu thiếu gia, đã chuẩn bị phòng, đồ ăn còn chưa mang lên.”
“Ân.” Khương Hạo Sâm nhìn nhìn bốn phía nói, thần bí hề hề nói, “Đại ca không có tới đi?”
Gã sai vặt nói: “Đại thiếu gia hôm nay không ở trong phủ, hẳn là không theo tới.”
Khương Hạo Sâm lộ ra tươi cười sáng lạn, “Vậy là tốt rồi.”
Bách Thần có chút kinh ngạc: “Đêm nay chỉ có hai người chúng ta ăn cơm?”
“Đúng vậy.” Khương Hạo Sâm chớp chớp mắt nói, “Không được sao?”
“Được chứ……” Bách Thần cười nói, “Bất quá ngươi hiện tại lá gan thật lớn nha, không sợ đại ca ngươi biết mắng ngươi sao, hắn luôn không cho ngươi một mình đi ra ngoài.”
“Ta đã lớn như vậy.” Khương Hạo Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ai-noi-ta-la-yeu-nghiet-de-tien/727065/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.