Xác định được nơi công tác, có thể nói việc này chính là một bước đi quan trọng trong kế hoạch Bách Thần đã định trước đó. Có việc làm, mới có thể tự lập tự cường. Đối với tương lai sắp tới hắn ngập tràn chờ mong. Danh sách chọn người của các bộ môn giao cho bên Lại Bộ trước, sau đó từ nơi này mới chuyển lên cho hoàng thượng xét duyệt. Khi nào hoàng thượng phê chuẩn thì các tân nhân mới có thể đến bộ môn báo danh đi làm. Trình tự này so với khoa cử triệu tập dự thi đã tinh giản hơn rất nhiều rồi, nhưng cuối cùng cũng phải mất gần mười ngày. Mười ngày này Bách Thần cũng không rảnh rỗi gì cho cam, rèn luyện nè, đọc sách học tập nè, mát xa cho Tiêu Lẫm, bồi y phục kiện nè, lâu lâu ngẫu nhiên còn phải đấu với tiểu nhân nữa, cuộc sống quả thực ngày càng phong phú. Mấy ngày gần đây Tiêu Lẫm chỗ nào cũng không đi mà luôn ngốc tại Vương phủ. Sau khi Vương phi dọn về viện của Khang Vương, y sớm tối nào cũng thưa hầu hai người, một ngày cũng không thiếu. Xuất hiện nhiều trước mặt Khang Vương, người dụng tâm kín đáo muốn hạ độc thủ sẽ có rất nhiều cố kỵ. Mắt thấy chân y ngày càng khôi phục tốt, Khang Vương tất nhiên vui vẻ, cứ mỗi lần như thế Tiêu Lẫm sẽ giúp Bách Thần nói tốt vài câu, vì thế ấn tượng của Vương phi và Khang Vương đối với Bách Thần cũng càng ngày càng tốt theo. Hơn nữa Bách Thần hiểu lễ nghĩa, lại thông minh, có hậu bối như thế ai mà không thích chứ. Sau khi khảo thí xong, Bách Thần dành ra một ngày điêu khắc một đôi trúc điêu đầu bạc ân ái phúc thọ dài lâu tặng cho Vương phi và Vương gia biểu lòng biết ơn. Chưa kể mỗi ngày hắn đều cùng Tiêu Lẫm đi thỉnh an vấn an mà chưa bao giờ lộ ra một tia không kiên nhẫn. Vào một ngày sáng sớm, Bách Thần rèn luyện xong thì cùng Tiêu Lẫm đi thỉnh an Vương phi và Vương gia. "Lẫm nhi, chân con khôi phục như thế nào rồi?" Hôm nay không cần thượng triều, Khang Vương nhàn nhã hơn nhiều, sau khi bọn tiểu bối thỉnh an xong còn có thể hỏi thâm tình huống phục kiện của Tiêu Lẫm. Tiêu Lẫm nói: "Hồi phụ thân, không cần quải trượng cũng có thể đi vài bước." Khang Vương mặt vui mừng: "Thật sao?" Bách Thần cấp cho Khang Vương một viên thuốc an thần: "Hôm qua lúc luyện tập y có đi thử vài bước rồi, tiểu công tử rất có nghị lực, về sau nhất định có thể khôi phục như ban đầu." Hốc mắt Khang Vương có chút ướt át, "Lâu rồi chưa được nhìn thấy phong thái Lẫm nhi giơ roi giục ngựa, rất tưởng niệm." "Về sau sẽ thấy được thấy lại." Vương phi vỗ vỗ tay Khang Vương, "Thiếp là một nữ tắc nhân gia còn chưa khóc, chàng khóc cái gì." Dứt lời lại nhìn về phía Tiêu Lẫm, ôn nhu nói: "Nếu nói có thể đi được rồi thì đi thử vài bước cho phụ thân con nhìn xem, làm cho người cao hứng lại càng cao hứng thêm." "Vâng, nương." Tiêu Lẫm đứng lên, đưa quải trượng cho Bách Thần, thử bước về phía trước. Y nện bước không lớn, mỗi bước đi về trước đều giống như con nít tập tễnh học đi, nhưng bước chân y vô cùng kiên định, vẫn cố kiên trì đi năm sáu bước, sau đó thật sự không duy trì được nữa nghiêng sang một bên, Bách Thần chạy lên đỡ lấy y, dìu y ngồi xuống. Một màn này làm Vương phi xem đến hai mắt đều đẫm lệ. "Nàng càng nói ta." Khang Vương lấy ra khăn tay lau nước mắt cho Vương phi, "Kết quả nàng còn khóc lợi hại hơn người ta." "Lẫm nhi quá không dễ dàng." Vương phi khống chế được cảm xúc, "Thiếp đau lòng cho nó, tuổi còn nhỏ như vậy đã phải chịu khổ nhiều như vậy." "Nương, con không có sao." Tiêu Lẫm an ủi nói, "Chỉ cần có thể khôi phục, mọi khổ cực đều không tính là khổ." Vương phi gật gật đầu cảm thấy vui mừng. Mấy người lại hàn huyên vài câu, Vương phi đột nhiên vỗ tay một cái, "Đúng rồi, Vương gia, ngọc bội hôm qua thiếp lấy ra đâu rồi? Trí nhờ thiếp không tốt, quên để ở đâu rồi." Khang Vương cười nói, "Bổn vương thay nàng cất giữ rồi, biết thế nào nàng cũng sẽ quên mà." Dứt lời tự mình đi về phòng ngủ lấy ra một hộp gấm màu đỏ. "Đây là do nương các ngươi thay các ngươi chuẩn bị." Khang Vương nói, "Bên trong là một đôi ngọc bội uyên ương." Vương phi mở hộp ra, cầm ngọc bội oánh nhuận trắng tinh lên, "Gần đây Vương phủ liên tục có hỉ sự, chân của Lẫm nhi khôi phục, khảo thí Thần nhi cũng thuận lợi thông qua. Lại nghĩ đến thời điểm hai huynh đệ các con thành thân, lúc đó ta cũng không có tặng gì, vì thế liền tìm trong của hồi môn của ta thấy được hai cặp ngọc bội, một đôi song ngư cho ca ca tẩu tẩu các con, còn đôi uyên ương này là cho các con, hy vọng các con ân ân ái ái, bạch đầu giai lão." Bách Thần:......... Tiêu Lẫm:.......... Hai ngươi đều có chút trầm mặc, cũng có chút..... xấu hổ. Trong lòng cả hai đều biết rõ đây chỉ là "Hôn nhân thời hạn", nhưng đối mặt với lời chúc phúc và mong đợi của cha mẹ, lại không biết nên nói như thế nào cho tốt. "Sao thế? Hay là không thích hình dáng của ngọc bội?" Vương phi thấy hai tiểu bối biểu tình có chút dị, không khỏi lo lắng nói, "Không thích thì nói không thích, ta lại tìm một đôi đẹp mắt hơn." Tiêu Lẫm thần sắc nhu hòa nói: "Thích. Mẫu thân cho, đều thích." Bách Thần cũng nói: "Ngọc bội phi thường đẹp ạ." "Lần trước ta cho con vòng ngọc, Thần nhi con chết cũng không chịu nhận, nói nam tử sẽ không mang trang sức trên mình." Vương phi giả vờ sinh khí, "Ngọc bội là thứ mọi nam tử đều đeo, lần này con cũng không thể lại thoái thác nha, bằng không mẫu thân sẽ tức giận đó." Bách Thần trầm mặc trong chớp mắt, sau đó cười nói, "Vâng." Vương phi hòa ái ôn nhu, đối mặc với trưởng bối như vậy, hắn vô pháp nói ra cái chữ "không" kia. Đôi uyên ương này được điêu khắc sinh động như thật, hợp lại cạnh nhau mặt mày đưa tình, bộ dáng giao triền ân ái. Vương phi phân hai con uyên ương ra đặt vào tay hai người bọn họ. "Đa tạ mẫu thân." Bách Thần sau khi nhận lấy thì bỏ vào trong tay áo. Tiêu Lẫm nhìn nhìn ngọc bội, sau đó cũng đem nó thu vào. "Tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới cùng chăn gối." Vương phi nhàn nhạt cười nói, "Có lẽ hôn sự các con có chút hấp tấp, nhưng tương lai còn tới vài thập niên, kính nhau ái nhau, cùng nhau nâng đỡ, phân tình cảm này so với cái gì cũng quan trọng hơn." Vương phi là một người từng trải, sao bà không thể không nhìn ra được hai người bọn họ không có tình cảm phu thê? Chỉ là bà quan niệm, dù không có tình yêu, ở bên nhau lâu rồi, thân tình cũng sẽ không thể nào thay đổi. Mỗi người mỗi ý, Vương phi là trưởng bối, Bách Thần cũng không nghĩ đến việc làm thay đổi suy nghĩ của bà, chỉ cười cười nói, "Thần nhi đã hiểu." ....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện....... Trên đường về Phong Vũ Lâu, Tiêu Lẫm và Bách Thần đều có chút trầm mặc, không khí thực an tĩnh, chỉ nghe được tiếng quải trượng từng tiếng từng tiếng trầm đục. "Lời mẫu thân nói, ngươi không cần để ở trong lòng." Tiêu Lẫm đột nhiên mở miệng, "Này chỉ là nguyện vọng của nương thôi." "Ừ..." Bách Thần có chút cảm kích lý giải này của Tiêu Lẫm, "Đa ta ngươi." "Đừng nói cảm tạ." Tiêu Lẫm nói, "Ngươi chữa cho chân ta khôi phục được như vậy, ta đã thiếu ngươi thiên đại nhân tình rồi." "Dưới sự trợ giúp của ngươi, ta thuận lợi tham gia khảo thí, cũng thuận lợi được trúng tuyển Đại Lý Tự." Bách Thần cười nói, "Ngươi không nợ ta, ta không nợ ngươi, đôi ta không ai nợ ai." "Ai không ai nợ ai...." Tiêu Lẫm nhìn về phía nơi xa, lẩm bẩm nói, "Cũng đúng, chuyện xưa tích cũ nên xóa bỏ toàn bộ." Bách Thần cười nói: "Không sai, ân ân oán oán trước kia hết thảy thanh linh. Từ giờ trở đi quan hệ giữa chúng ta không còn là quan hệ hợp tác nữa, mà là bằng hữu chân chính." Tiêu Lẫm giật mình, nói: "Được." Giải khai xấu hổ, không khí cũng không còn đọng lại như lúc nãy, hai người lại bắt đầu tùy ý nói chuyện phiếm. Thời điểm đi đến cách rừng ngoài Phong Vũ Lâu vừa vặn nhìn thấy Tiêu Xuyên và Hà Văn Quang từ xa đi tới, nhưng mà không nhìn thấy thấy Liễu Như Phong. Bách Thần nhớ hình như là cậu về nhà mẹ đẻ giúp muội muội chuẩn bị hôn lễ. "Tiểu đệ, đệ muội." Tiêu Xuyên vẫn là bộ dáng văn nhã ôn nhu, "Ta và Hà Văn Quang đang định đi thỉnh an phụ thân mẫu thân." "Ta phụng mệnh phụ thân đến đây thăm dượng và cô mẫu." Hà Văn Quang nói. "Đại ca." Tiêu Lẫm khách khí chào hỏi, lại trực tiếp làm lơ Hà Văn Quang, "Bọn đệ mới rời khỏi viện của phụ thân." Hà Văn Quang tất nhiên không chịu cô đơn, người khác không để ý tới gã, gã cũng có thể mạnh mẽ cho bản thân thêm đất diễn. "Nghe nói đệ muội được Đại Lý Tự tuyển chọn?" Hà Văn Quang ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay nói, "Chúc mừng chúc mừng." Bách Thần ha hả cười, nói có lệ: "Nghe nói Hà công tử vào Lễ Bộ, cùng vui cùng vui. Không quấy rầy các ngươi đi thỉnh an, bọn ta đi trước." Người bình thường nghe thấy lời này cũng biết bản thân không được người ta ưa thích, sẽ biết tự giác kết thúc đối thoại, nhưng da mặt Hà Văn Quang nào có thể so sánh với người bình thường được. "Vị đi cùng ngươi một đường, Khương công tử đâu?" Hà Văn Quang đem lời nói ra một nửa, còn cố ý nhìn lén Tiêu Lẫm, sợ Tiêu Lẫm không nghe ẩn ý trong lời nói của gã. Không ngờ tới Tiêu Lẫm còn chưa mở miệng, Tiêu Xuyên lại hỏi trước, "Vị Khương công tử nào?" Hà Văn Quang nói: "Tiểu nhi tử của Hộ Bộ Khương thượng thư ý, là tài tử kinh thành." "À, là hắn." Tiêu Xuyên nói, "Hắn không phải có tài cao bát đẩu sao, vậy mà cũng tham gia triệu tập dự thi?" "Đúng vậy, ngày ấy ta thấy hắn và đệ muội trò chuyện với nhau thật vui còn cùng nhau ăn cơm nữa, lúc đó cho rằng bọn họ quen nhau từ trước nữa cơ." Có người phối hợp, Hà Văn Quang càng hăng hái, "Khương công tử chẳng những có học thức uyên bác, lớn lên cũng là một người đẹp nha." Nói xong còn nhìn Tiêu Lẫm, chờ mong y tức giận lộ ra biểu tình chết bất đắc kỳ tử. Kết quả vẻ mặt Tiêu Lẫm "Nên phối hợp diễn xuất của các ngươi nhưng ta làm như không thấy đấy", y nhìn cũng không thèm nhìn Hà Văn Quang, chỉ nói: "Đại ca, đừng nói chuyện phiếm, mau đi thỉnh an đi." Bách Thần âm thầm buồn cười, bằng đẳng cấp của Hà Văn Quang cũng dám chơi Tiêu Lẫm à, thật không biết lượng sức. Huống chi, hai ngươi vốn dĩ không phải là loại quan hệ này, Tiêu Lẫm cũng không có khả năng ghen nha, đúng là có bệnh. "Đúng thế, chúng ta đi nhanh thôi." Tiêu Xuyên sửng sốt, kéo Hà Văn Quang đi, "Đi nhanh đi." Hà Văn Quang:......... "Cáo từ hai vị." Tiêu Lẫm nói xong, một tay chống quải, một tay đỡ bả vai Bách Thần, hai ngươi vừa nói vừa cười rời đi. Hà Văn Quang nhìn bóng dáng bọn họ, hận đến ngứa răng. Nhưng Tiêu Xuyên không biết gã đối với Bách Thần có những tâm tư đó, gã cũng không thể biểu hiện rõ ràng ra ngoài, càng nghĩ càng tức. Chỉ có thể mắng ở trong lòng, Tiêu Lẫm là một túi khí, không phải là một nam nhân. ....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện....... Kỳ thật đến bây giờ Bách Thần buồn cười nhiều đến mức tức giận. Hà Văn Quang tựa như diễn vai hề nhảy nhót tới lui, cùng gã nói những chuyện nhàm chán đó, cảm giác cấp bậc của bản thân cũng bị gã kéo thấp theo. Nhưng nếu hắn muốn làm chút đại sự, hắn thật sự không thể tha cho gã. "Hà Văn Quang kẻ này, chính là ruồi bọ." Tiêu Lẫm nói, "Cả ngày ong ong ong, lần sau cứ trực tiếp đập chết là được." Bách Thần cười khúc khích, "Được, nghe ngươi." "Đúng rồi." Bách Thần lại nghiêm mặt nói, "Mấy ngày nay, đối phương không có động tĩnh gì sao?" Tiêu Lẫm nói: "Mấy ngày hôm trước Phi Vân bắt được một bà tử, muốn hạ độc vào thức ăn của ta." "Lá gan cũng thật là lớn, xem ra thật sự sốt ruột." Bách Thần nói, "Ngươi phải chú ý an toàn, câu gì cũng không nên nói, ngay cả Ngọc Yên, ngươi cũng nên có vài phần giữ lại." "Ta biết." Tiêu Lẫm nói, "Ngã một lần cũng đủ ghi nhớ." "Thời gian cũng còn sớm, đi qua bên kia của ngươi đi, ta lại kiểm tra chân ngươi một tí." Tiêu Lẫm đủ thông minh, Bách Thần cảm thấy bản thân không cần lo lắng qua nhiều. ....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện....... "Mà Khương công tử kia, thực sự đẹp như vậy?" Đi được một đoạn, đột nhiên Tiêu Lẫm vẻ mặt nghiêm túc đặt câu hỏi. Bách Thần:........ Đây là phản xạ hình cung hả? Hắn nhớ lại một chút, "Có chút đi, lịch sự văn nhã." "So cùng ta?" "Vẫn là ngươi đẹp hơn." Bách Thần ăn ngay nói thật, hắn luôn luôn là một người khách quan. Khóe miệng Tiêu Lẫm hơi hơi gợi lên, tựa hồ thực vừa lòng đáp án này. Bách Thần:?? Người này khi nào có thuộc tính so xấu đẹp thế? Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Xuyên: Ta cảm thấy ai kia không khoe khoang được mấy ngày đâu. Hà Văn Quang: +1 Khắp chốn vui mừng Người họ Tiêu: Các ngươi đều là pháo hôi, cặn bã đều tránh ra! Tiểu Hoa: Daddy uy vũ, daddy uy vũ ~ phải tin sẽ thắng, sẽ thắng nha~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]