Chương trước
Chương sau
Trần Mạc Nhiên lóe ra tia hoảng sợ nhưng ngay sau đó lập tức đổi thành mờ mịt cùng tức giận đan xen: "Ngươi có ý tứ gì? Ai là hung thủ?"
Bách Thần thầm nghĩ kỹ thuật diễn xuất của gã quản sự này cũng không tệ lắm, chỉ tiếc là quá nóng nảy nên rất mau đã lộ ra sơ hở.
Tiêu Lẫm nhìn hắn ta một cái, lạnh nhạt nói: "Không nghe rõ? Vậy thì ta lặp lại lần nữa, ngươi chính là kẻ đã đả thương La Tam thành ra như vậy."
"Thật là quá buồn cười!" Trần Mạc Nhiên dị thường tức giận, mặt cũng trướng đến đỏ bừng, "Các ngươi dựa vào gì mà dám khẳng định ta là người đã đánh La Tam thành như vậy? Tướng quân, ngài ngàn vạn lần đừng nghe bọn chúng hồ ngôn loạn ngữ, thuộc hạ và La Tam, một quản sự một tiểu binh, thuộc hạ có điên mới đi đánh hắn!"
Khang Vương không trả lời, ngồi nghịch nhẫn ngọc ban chỉ đeo trên ngón tay của mình.
Bách Thần phát hiện lúc Tiêu Lẫm tự hỏi hoặc có chỗ nghi hoặc đều có thói quen giống như thế, thần thái của hai cha con khi nghịch nhẫn ban chỉ cũng y chang nhau, quả nhiên gen chính là lực lượng di truyền cực kỳ mạnh mẽ.
"Vương gia, ngài cũng không thể để loạn oan uổng người ạ!" Trần Mạc Nhiên thấy Khang Vương không nói một lời liền cảm thấy sốt ruột, "Thuộc hạ tòng quân bảy năm, là người cẩn trọng....."
"Ngươi là người cẩn trọng cũng chẳng liên quan đến việc ngươi có đánh người hay không." Lạc Lan Dạ nói, "Đây là hai chuyện khác nhau."
Trần Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí, "Ngươi là ai?! Có bằng chứng gì mà dám nói ta là hung thủ?!"
Hắn ta biết hai vị Tiêu công tử, cũng có thể đoán được Bách Thần là người Vương phủ, nhưng gã nam nhân ăn mặc bình thường đứng trước mặt này là ai?
Lạc Lan Dạ nhàn nhạt nói: "Ta chỉ khách quan nói ra sự thật thôi."
"Bổn vương từ đầu đến cuối chưa từng nói qua chuyện Vương Phúc đánh La Tam, chỉ là hỏi hắn gần đây La Tam có gì khác thường không thôi, nhưng vì sao chỉ từ một hai từ như vậy ngươi lại suy ra việc đánh người?" Khang Vương đột nhiên nói.
Trần Mạc Nhiên chớp mắt, vội vàng nói: "Đó là bởi vì việc ẩu đả đã được lão Ngô nói trước với thuộc hạ, vì thế thuộc haj mới nghĩ Vương Phúc đánh người."
Vẻ mặt phó quản sự như muốn nói rồi lại thôi, mặt đỏ một trận rồi lại trắng một trận, trộm liếc nhìn mắt Trần Mặc Nhiên, tưởng sẽ có cãi cọ xảy ra nhưng vẫn như cũ mà giữ im lặng.
Ánh mắt Khang Vương dữ dội sắc bén, lập tức phát hiện dị thường của phó quản sự, ông cả giận nói: "Thái độ này là sao? Ở trước mặt ta còn không dám nói lời thành thật? Hay là La Tam là do ngươi đánh?"
"Không, không phải thuộc hạ đánh!" Phó quản sự lập tức quỳ xuống, "Không phải do thuộc hạ làm."
Khang Vương xụ mặt: "Vậy do ai làm?"
Phó quản sự cuối đầu càng thấp, không nói nữa.
Rõ ràng đây chính là thái độ không đánh sẽ không chịu hợp tác, Khang Vương đang muốn ra uy, liền nghe Bách Thần nói, "Vương gia, là do phó quản sự không dám nói mà thôi, hiện tại chỉ e toàn bộ trên dưới Ưng Đoàn không ai dám trở mặt với Trần quản sự."
Lời vừa nói ra, chẳng những phó quản sự cứng lại, ngay cả sắc mặt Vương Phúc cũng biến đổi.
Điều đó chứng minh suy luận Bách Thần là đúng.
Sắc mặt Trần Mạc Nhiên tức khắc tái nhợt, gã ta lập tức khom người: "Thuộc hạ không dám, thuộc hạ thật oan uổng!"
Khang Vương không để ý đến gã ta, chỉ nhìn Bách Thần: "Con nói rõ chút xem."
"Theo con thấy, người đánh La Tam chính là Trần quản sự, còn phó quản sự chính là người tận mắt thấy tình cảnh lúc đó, cho nên vừa rồi theo bản năng liền nói ra từ "đánh"...."
"Ngươi ngậm máu phun người!" Không đợi Bách Thần nói xong Trần Mạc Nhiên liền nổi giận đùng đùng đánh gãy lời hắn, "Lời ngươi nói chỉ là phỏng đoán chẳng có chứng cớ! Từ đầu ngươi đã muốn vu oan hãm hại ta, cho nên khi tìm ra những manh mối tự ngươi cho là chính xác thì tự động đem toàn bộ chúng đổ lên người ta!"
Bách Thần nhướng mày, xem ra Trần quản sự không phải là kẻ ngu, còn biết quỷ biện phản bác lại.
"Ngươi câm miệng." Khang Vương quát lớn, "Cho y nói xong rồi thì tới ngươi nói. Trong quân doanh còn có quy củ hay không!"
"....... Vâng, tướng quân."
Trần Mạc Nhiên không dám cãi mệnh lệnh, đành lui về hai bước, ngậm miệng.
Bách Thần tiếp tục nói: "Người bình thường khi nghe cấp dưới đắc lực của mình có vấn đề, phản ứng đầu tiên chắc chắn chính là nghi hoặc hoặc không thể tin được, tiếp theo sẽ muốn biết rõ ràng đầu đuôi vấn đề, cuối cùng mới là xử phạt. Tỷ như phản ứng của phó quản sự, phản ứng đó mới theo lẽ thường."
"Mà ngươi, trực tiếp bỏ qua hai bước đầu nhảy đến bước cuối. Cứ cho rằng La Tam và ngươi xưa nay không quen biết đi, thế tội tình gì mà ngươi lại muốn đẩy Vương Phúc giao cho Vương gia xử phạt? Theo ta, ngươi đây chính là muốn đem hắn làm người thế tội."
Vương Phúc đầy ngạc nhiên nhìn về phía Trần Mạc Nhiên, trong mắt nồng đậm không thể tưởng tượng cùng với phẫn nộ.
"Nói hươu nói vượn." Trần Mạc Nhiên đột nhìn bình tĩnh lại, cười lạnh nói, "Suy cho cùng cũng chỉ là phỏng đoán vô căn cứ mà thôi, căn bản không có gì chứng minh ta là hung thủ, là ngươi muốn vu oan hãm hại ta. Ta trách cứ Vương Phúc cũng chỉ bởi vì ta không có ý muốn bao che cho hắn, thiết diện vô tư chẳng lẽ cũng là sai sao? Tướng quân, vị công tử này tuy là người bên Vương phủ, nhưng cũng không thể tùy tiện hắt nước bẩn lên người thuộc hạ đi?"
Khang Vương nói: "Đó là tất nhiên, ta chỉ xem chứng cứ."
Trần Mạc Nhiên tựa hồ nắm chắc Bách Thần sẽ không tìm thấy được chứng cứ, nên biểu tình không khẩn trương và kích động như lúc đầu mà ngược lại dần bình tĩnh, ánh mắt còn mang theo một tia khiêu khích.
Bách Thần cười cười nói: "Thì ngươi cũng đâu có chứng cứ gì đã nhận định Vương Phúc là hung thủ, thế tại sao bọn ta không thể nhận định ngươi là hung thủ?" "Ngươi đây là muốn càn quấy đúng không!" Bị một tiểu nhân công tử nhà giàu mắng lại còn nhỏ tuổi hơn chọc tức, Trần Mạc Nhiên lập tức tức giận đến sôi máu.
"Hung khí gián tiếp dùng để đánh La Tam đã được bọn ta tìm thấy rồi." Bách Thần cầm lấy một cái đệm hương bồ từ dưới mặt đất lên, cười tủm tỉm nhìn Trần Mạc Nhiên, "Cách mấy hàng lá tre, dùng đệm hương bồ đánh người là ý rất hay. Nhưng thường xuyên cách đệm hương bồ mà đấm hết sức, chắc chắn trên mu bàn tay thế nào cũng bị vải cọ lưu lại dấu vết. Trần quản sự, có thể cho ta xem mu bàn tay của ngươi chứ?"
Sắc mặt Trần Mạc Nhiên đại biến, theo bản năng liền giấu bàn tay phải ra sau lưng.
Hành động này chứng tỏ hết thảy.
"Không cần giấu, mau lấy ra cho Vương gia kiểm chứng nha." Bách Thần muốn kích thích cho gã ta lộ ra càng nhiều sơ hở nên giả vờ có ý định kéo tay Trần Mạc Nhiên ra. Nào ngờ gã ta lại chủ động xuất kích, một tay hất cánh tay Bách Thần mới duỗi ra giữa chừng, một tay khác vươn ra muốn bóp cổ Bách Thần.
Không tốt! Gia hỏa này thẹn quá hóa giận muốn ra tay với hắn!
Võ công Trần Mạc Nhiên không hề yếu, đột nhiên bạo khởi muốn đả thưởng người, làm mọi người có mặt tại đây cơ hồ chưa kịp phản ứng để ngăn cản lại.
Hiện tại Bách Thần căn bản không phải là đối thủ của gã ta. Ngay tại thời điểm tay Trần Mạc Nhiên gần chạm tới cổ Bách Thần, một đạo ngân quang hiện lên đánh trúng cánh tay Trần Mạc Nhiên.
Gã ta ăn đau mà hừ một tiếng, tay phải vô lực mà rũ xuống.
Khang Vương và Triệu tướng quân lúc này mới kịp phản ứng, Khang Vương tức giận đến phát run, vừa đứng dậy liền cho Trần Mạc Nhiên một bạt tai, mạnh đến mức mặt của gã ta cũng quay qua chỗ khác. Sau đó là mấy hộ vệ tiến lên vây quanh bắt lấy Trần Mạc Nhiên.
Khang Vương phẫn nộ, Trần Mạc Nhiên không cam lòng, phó quản sự thoải mái, Vương Phúc kinh ngạc đến ngây người, Triệu tướng quân đau đầu, hiện trường lập tức loạn lên một mảnh.
Bách Thần đang ngây người thì bị một lực đạo không rõ kéo qua.
Là Tiêu Lẫm, Tiêu Lẫm vừa rồi cứu hắn.
"Quá nguy hiểm." Y nhíu mày.
Bách Thần hiện tại mới cảm thấy nghĩ mà sợ, vừa rồi quả thực hắn có chút tùy tiện, nếu không phải Tiêu Lẫm ra tay cứu thì cổ hắn bây giờ đã bị Trần Mạc Nhiên bóp rồi.
"Thực xin lỗi, là do ta liều lĩnh." Bách Thần lại thành khẩn nói lời cảm tạ, "Vừa rồi cảm ơn ngươi."
"Về sau đừng làm vậy, lỡ có lúc ta không ở bên cạnh ngươi thì ngươi phải làm sao bây giờ?"
Thấy ánh mắt Bách Thần có dị, Tiêu Lẫm vội sửa lại lời, "Ý ta là lúc đó lỡ không có ai cứu ngươi thì sao?"
Bách Thần thành thành thật thật nhận sai, "Ta đã biết, về sau sẽ không hành xử xúc động như vậy."
Hắn cần nhớ kỹ lần giáo huấn này, bây giờ hắn đã không còn là cảnh sát có giá trị vũ lực lúc nào cũng có thể liều mình chiến đấu, hiện tại hắn chỉ là một người thường.
Vì bảo vệ sinh mệnh, hắn không thể tiếp tục như vậy. Tiếu Lẫm gật đầu, không nói gì nữa.
........
Tiêu Xuyên thấy hình thức khi hai người ở cạnh nhau, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.
Gã không dám bảo đảm việc này nếu xảy ra trên người Liễu Như Phong phản ứng đầu tiên sẽ là bản thân ra tay cứu cậu, cũng không dám đảm bảo nếu người gặp nạn là mình thì Liễu Như Phong sẽ nghĩa vô phản cố mà lao tới cứu gã.
Hai người đều quá thông minh thông thấu cũng không phải là chuyện tốt.
......
Rối loạn qua đi, Trần Mạc Nhiên bị trói gô, mặt đầy vết xanh tím quỳ trên mặt đất giống chó nhà có tang, hoàn toàn không thấy chí khí oai hùng trước đó.
"Ngươi còn có gì để nói?" Khang Vương lạnh lùng hỏi.
Trần Mạc Nhiên: "Không lời nào để nói."
"Lí do gì làm ngươi muốn đánh La Tam?" Khang Vương quát, "Phận làm lãnh đạo chính là phải yêu quý cấp dưới, mà ngươi thì sao, lạm dụng chức quyền mà đả thương hắn, lương tâm ngươi ở đâu?!"
Trần Mạc Nhiên: "Không vì gì cả, là thấy hắn dễ bị khi dễ."
Khang Vương đập bàn, "Ngươi còn không thấy áy náy?!"
Trần Mạc Nhiên trưng một bộ dạng nhận đánh nhận giết, "Chuyện là như thế thôi, tướng quân, ngài muốn giết muốn xẻo thì liền nhanh đi, thuộc hạ không có gì để nói nữa."
Ai cũng nhìn ra là gã ta muốn che giấu sự thật, nhưng gã ta lại chết sống không mở miệng thì ai cũng không có biện pháp cạy miệng gã ta ra.
Bách Thần đi đến bên cạnh Khang Vương, khom lưng thấp giọng nói gì đó, Khang Vương gật gật đầu, "Được."
Lạc Lan Dạ có chút tò mò thiếu niên này lại có ý tưởng gì nữa đây. Bách Thần có trí tuệ lẫn dũng khí thật làm anh có chút ngoài ý muốn và vui sướng.
Khang Vương nói: "Vương Phúc, ta hỏi ngươi, gần đây La Tam có biểu hiện gì dị thường không?
Thủ trưởng trực thuộc đã bị bắt nên Vương Phúc cũng chẳng còn có ngần ngại gì, liền thành thật nói: "Tầm một tháng trước, La Tam tìm thuộc hạ thượng lượng về việc xuất ngũ để về nhà thành gia. Lúc đó thuộc hạ khuyên hắn ở lại thêm hai năm nữa, dựa vào tư chất của hắn nếu ở trong quân chắc chắn sẽ thành danh, nhưng hắn vẫn nhất quyết không đồng ý."
Bách Thần hiểu rõ mỉm cười, suy đoán của hắn quả nhiên không sai.
Hắn thấp giọng hỏi Khang Vương, "Hiện tại Trần quản sự đã thừa nhận về việc đả thương rồi, có thể bắt đầu định tội. Nhưng mà về chân tướng quan hệ riêng tư của bọn họ có cần vạch trần không ạ?"
Khang Vương dừng một chút, tự hỏi trong chốc lát, ra lệnh thủ vệ và những người không liên quan lui ra, chỉ để lại Triệu tướng quân, Bách Thần, hai huynh đệ Tiêu Lẫm, Tiêu Xuyên, còn có Lạc Lan Dạ.
Khang Vương nói: "Tuy hiện tại đã có thể dùng quân pháp xử trí hắn, nhưng ta vẫn rất tò mò vì cớ gì hắn lại đối đãi với một cấp dưới như thế, Thần nhi, con đã biết nguyên nhân đúng không?"
...... Không ngờ người nghiêm túc như Khang Vương cũng có tính nhiều chuyện như thế, quả nhiên nhiều chuyện chính là tính chung của nhân loại.
Bách Thần gật đầu, "Đây cũng chỉ là suy đoán một phía của con, xin người không cần quá nghĩ nhiều. Theo con suy đoán, Trần quản sự và La Tam không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà còn có quan hệ là tình lữ."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Người họ Tiêu: Không có ta ở bên cạnh thì ai sẽ bảo hộ ngươi đây?
Bách Thần: Ta JJ bảo hộ cái JJ.
Người họ Tiêu: Có cảm giác về sau chỉ có thể lăn lăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.