Mọi người đi theo Đức Huệ Đế đến Vạn Thọ Cung, một dàn người thanh thế phi thường to lớn.
Lúc này mặt trời đã lên cao đến ba sào. Mùa hạ nắng gay gắt tuy nhiên trong hoàng cung lại không thấy nóng chỉ có sáng.
Nhân cơ hội này Bách Thần rốt cuộc đã có thể chiêm ngưỡng một chút kiến trúc uy nghiêm cùng khí phách của hoàng gia.
Chân đạp trên gạch, đi xuyên qua từng gian hành lang mái kim bích cong hình kiều giác. Hắn rõ ràng cảm nhận được chấn động và kính sợ.
Chấn động không phải từ vị hoàng thượng trước mặt kia mà là do kiến trúc hoàng cung này. Trải qua biết bao triều đại cung thành vẫn như cũ, bất biến và cao ngất.
Bách Thần đột nhiên có chút hiểu được vì sao có người cho dù phải trả giá đắt cũng muốn trở thành chủ nhân nơi này.
Lặng lẽ nhìn sự biến đổi của thế sự, lù lù bất động, bễ nghễ thiên hạ, toàn chúng sinh cúi đầu xưng thần.
……
“Đã đến Vạn Thọ Cung~~”
Cung nhân dẫn đường kéo lớn giọng làm Bách Thần lập tức thu hồi tâm tư có chút phân loạn nãy giờ. Hắn cúi đầu liền thấy tóc Tiêu Lẫm được ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng màu nâu mê hoặc.
Sườn mặt anh tuấn cũng được mạ lên một tầng kim sắc nhu hòa.
Ánh mặt trời chính là thần kỳ như thế, kể cả băng sơn cũng có thể thêm vài phần ấm áp tuy rằng đó chỉ là ảo giác nhất thời.
Mọi người dừng lại.
Bất tri bất giác đã đến cửa Vạn Thọ Cung.
Đức Huệ Đế chỉnh trang vạt áo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ai-noi-ta-la-yeu-nghiet-de-tien/727004/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.