Tiểu Hoa lung tung kêu cha kêu nương một hồi mới chịu dừng. 
Không khí nhất thời có chút xấu hổ. 
Bách Thần lần đầu tiên được cảm nhận cảm giác hỗn độn trong gió. 
Tiểu Hoa biết nói chuyện cũng là điều khá bình thường. Anh vũ có rất nhiều chủng loại, kỳ thật đại bộ phận thường sẽ không học vẹt. 
Nhưng mà Tiểu Hoa là ngoại lệ, hắn quả thực nghi ngờ có phải đứa nhỏ này đã thành tinh rồi không. 
Học vẹt cũng thôi đi, nhưng tại sao không bắt đầu bằng từ thăm hỏi như “Bạn khỏe” đi, lại mở miệng ra đầu tiên là là cha là nương, có ý tứ gì chứ….. Ai là “Nương”! 
Có là hắn, hắn cũng không nhận. 
Biểu cảm Tiêu Lẫm rõ ràng run rẩy, khuôn mặt lạnh như băng vạn năm không đổi giờ đây lại hiện lên vẻ có chút quẫn bách. 
Bách Thần định nói cái gì đó cho đỡ cái không khí xấu hổ hiện giờ thì đột nhiên cửa thư phòng bị gõ vang. 
Bách Thần trong lòng thở hắt một hơi, mặc kệ là ai, đến rất đúng lúc. 
“Vào đi.” Biểu tình Tiêu Lẫm thực mau khôi phục lại như thường. 
Cửa bị đẩy ra, người đi vào chính là Lâm Phi Vân. 
Cậu ta xuyên một thân y phục dạ hành. 
“Tiểu thiếu gia.” Lâm Phi Vân ôm quyền hành lễ. 
Tiêu Lẫm hỏi: “Có thu hoạch?” 
“Đúng vậy.” 
Tiêu Lẫm khẽ gật đầu, “Chờ ta trị liệu xong thương thế rồi nói.” 
“Vâng.” Lâm Phi Vân thối lui đến cạnh cửa, đứng thẳng. 
Chủ tớ hai người nói chuyện như đánh đố. Bách Thần cũng chẳng có hứng thú gì, cầm lấy ngân châm, chuẩn bị bắt đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ai-noi-ta-la-yeu-nghiet-de-tien/727001/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.