Bách Thần dừng bước, ba từ "Bách công tử" xuất phát từ miệng khối băng sơn phải làm cho hắn kinh ngạc giống như trước đây biết nam nhân cũng có thể gả đi.
Vào Vương phủ mấy ngày nay, Tiêu Lẫm hầu như không nói chuyện với Bách Thần, có nói thì cơ bản cả chủ ngữ cũng không có, càng đừng nói gì đến xưng hô đàng hoàng như vậy.
Khóe miệng Bách Thần hơi hơi cong lên. Cuối cùng, đêm nay đã thành công rồi.
Bách Thần xoay người, "Tiêu công tử, còn có việc gì sao?"
Tiêu Lẫm làm ra cái thủ thế: "Ngồi xuống nói chuyện."
"Được." Đại sự trước mặt, đói bụng gì đó chỉ có thể để sau.
Trong phòng đã được thông gió và dọn dẹp sơ nên mùi khó ngửi kia cũng tiêu tán đi.
Ngọc Yên vẫn luôn đứng ngoài phòng chờ, nghe nói bên này xong việc lập tức bưng trà lên, còn châm đàn hương, săn sóc rất là cẩn thận.
Ánh mắt ả chứa đầy lo lắng nhưng lại không dám hỏi nhiều, sợ chọc chủ tử tức giận nên chỉ yên lặng đứng kế bên Tiêu Lẫm cầm quạt quạt cho y.
"Uống trà." Tiêu Lẫm nói, vẫn như cũ, vô cùng ngắn gọn.
“…… Cảm ơn.”
Trải qua mấy ngày nay tiếp xúc, Bách Thần cũng coi như là hiểu rõ chút ít. Băng sơn này chính là có bản lĩnh nói chuyện khách khí trở thành y chang như đòi nợ.
Trà hoa lài tươi mát lại thanh nhã, uống vào lưu lại hương thơm ngọt dịu. Chỉ là uống vào mấy khớp lại càng thêm phần đói bụng.
"Ngọc Yên, lúc này không còn sớm, nơi này không cần người hầu hạ, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ai-noi-ta-la-yeu-nghiet-de-tien/726995/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.