Vương phi bệnh gì hắn không rõ lắm, mặt bà còn chưa nhìn thấy, nên cũng không nói gì thêm.
Trong suốt quá trình rửa mặt, Băng Nhi ríu rít cả buổi nói cho hắn một chút sự tình, nhìn qua thực hưng phấn.
“Tiểu thiếu gia, tiểu lâu này thật đẹp, dưới lầu có rất nhiều hoa……”
“Băng Nhi.”
Bách Thần đánh gãy lời nàng, im lặng nhìn nàng, “Cao hứng thì cười, khổ sở thì khóc, không cần miễn cưỡng chính mình như thế.”
Vừa nghe lời này, Băng Nhi thần thái sáng láng hưng phấn, biểu tình trêm mặt chậm rãi rút đi, nàng cúi đầu, đôi tay vò vạt áo, “Tiểu thiếu gia, ngài như thế nào……”
Làm sao thấy được?
Bách Thần bật cười, “Ngươi diễn sâu quá đi.”
Dùng sức quá mãnh, tốt quá hoá lốp, Băng Nhi vẫn luôn bài xích hôn sự này, sao có thể hưng phấn như thế?
Băng Nhi không hiểu, nghi hoặc nói: “Cái gì kêu là diễn sâu?”
“……”
Mỗi ngày đều nỗ lực học tập phương thức nói chuyện của bọn họ, không cẩn thận một cái liền nhảy ra từ ngữ hiện đại. Bách Thần nhắc nhở bản thân, sai lầm này về sau nhất định không được tái phạm.
“Ngươi sáng sớm vui vẻ như thế thật vi diệu, sẽ không hợp với lẽ thường, bởi vì chẳng có gì đáng vui vẻ, có phải không?"
Băng Nhi có tính cách của tiểu hài tử, không rối rắm vấn đề trước, nàng nhăn mặt chậm rãi gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Nô tỳ chỉ là sợ bản thân mày ủ mặt ê sẽ làm người khác cảm thấy không may mắn, liên lụy tiểu công tử.”
“Không may mắn?” Bách Thần mày nhăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ai-noi-ta-la-yeu-nghiet-de-tien/257300/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.