Chương trước
Chương sau
Vệ Chiếu còn đang nghĩ xem có nên mượn Vệ Liên Hoa để thoát thân không, kết quả còn chưa kịp thử suy nghĩ này một chút, thì Đại phu nhân và đương gia Lý gia đã mang một sắc mặt nghiêm túc tới tìm Vệ Chiếu.
"Cha, mẹ, hai người khó có khi cùng đến thăm con. Tiểu Mã, mau châm trà." Vệ Chiếu vội vàng nói.
"Không cần phiền phức vậy đâu." Lý đương gia khoát tay nói, " Tiểu Mã, cậu đi đóng cửa lại."
"A, dạ vâng, lão gia." Tiểu Mã thấy sắc mặt đương gia và phu nhân đều rất khó coi, trong lòng cũng bồn chồn theo. Không đến mức vậy chứ, thiếu gia chỉ không muốn thành thân sớm mà thôi, lão gia và phu nhân có cần giận đến vậy không?
"Khụ, bà nói đi." Lý đương gia đã quen với thương trường anh lừa tôi gạt, quan hệ với con nuôi cũng không thân thiết mấy. Dù sao đây đứa con do vợ ông nhặt về, mặc dù ông cũng yêu thương, nhưng vẫn coi trọng cháu ruột mình hơn.
Ở niên đại này, đàn ông coi trọng huyết mạch truyền thừa cỡ nào, người thời đại sau không thể nào hiểu được.
Nhưng làm một người chồng, tuy vợ không sinh được con trai nhưng đương gia Lý gia cũng không nạp thiếp, đồng thời còn vì tâm trạng của vợ mình mà chấp nhận một người mù làm con nuôi, cũng xứng đáng được xưng tụng là người chồng tốt rồi. Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo so ra còn kém hơn bác cả rất nhiều.
"A Chiêu, con có ấn tượng gì với Vệ Liên Hoa không?" Lý phu nhân cũng cảm thấy việc này khó mà nói ra miệng, đành phải đổi một cách hỏi khác.
"Vệ Liên Hoa?" Vệ Chiếu không biết sao lại đột nhiên dính dáng đến cô ta, suy nghĩ của mình còn chưa kịp áp dụng đâu, sao bây giờ lại đột nhiên hỏi vậy, "Cô ấy cũng là một nha hoàn tốt, lúc trước chăm sóc con cũng xem như tận tâm, nhưng sau đó cô ấy đến chỗ Nhị ca, nên cũng không liên lạc lại nữa."
Lý phu nhân thở dài, "Tôi đã nói chắc chắn A Chiêu không biết mà."
"Sao vậy ạ?" Vệ Chiếu cảm thấy có chút không đúng.
"Vệ Liên Hoa kia nói nó là em gái của con, cố ý đến Lý gia để chăm sóc con chuộc tội." Đương gia Lý gia nhìn không nổi vợ mình chậm chạp như thế, nói thẳng ra. Lúc ấy ông nghe thấy tin tức này đúng thật là mắt trợn trắng.
Có câu nói rất hay, ơn sinh không bằng ơn dưỡng.
Lý Chiêu là người mù, nếu không phải được phu nhân Lý gia nhặt về, thì sao còn có thể sống đến lớn như vậy? Cho dù là gia đình bình dân có điều kiện tương đối tốt một chút cũng nuôi không nổi một đứa con trai như thế. Nhưng Lý Chiêu chẳng những được khỏe mạnh mà trưởng thành, hơn nữa còn có thể cưới được một cô vợ tốt, không cần lo lắng kế sinh nhai, chuyện này thật sự đã rất may mắn rồi.
Có thể nói rằng Lý Chiêu có thể sống được hoàn toàn là vì Lý phu nhân tốt bụng, nếu không thì ai mà muốn nhặt một đứa bé mù về chứ?
"Sao... Sao lại như thế được?" Vệ Chiếu kinh sợ đến mức trực tiếp đứng lên, "Con chưa từng nghĩ tới chuyện lại còn có một cô em gái? Vệ Liên Hoa... Nhà bọn họ đã vứt bỏ con, lại... lại hà cớ gì mà phải xuất hiện trước mặt con nữa?"
Nói xong, nước mắt Vệ Chiếu bắt đầu ngập tràn trong mắt, Lý phu nhân đau lòng đến mức vội vàng dỗ dành.
"A Chiêu, con yên tâm, cha mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía con. Con là đứa con cha mẹ nuôi dưỡng từ bé đến lớn, có quan hệ gì với Vệ gia bọn họ chứ?" Khi Lý phu nhân nghe được tin tức này từ cha mẹ Lý Vân Hạo đã tức đến sắp bùng nổ.
Nếu Vệ Liên Hoa này mà thật sự muốn vào phủ để chăm sóc Lý Chiêu chuộc tội cho cha mẹ mình, vậy thì nên ở cạnh mà chăm sóc Lý Chiêu mới đúng, nhưng cô ta đến được chỗ Lý Vân Hạo là không thấy về nữa, bình thường cũng không thấy cô ta có hành động gì quan tâm Lý Chiêu cả.
Bà nghe nói, là cha mẹ Lý Vân Hạo bắt được Vệ Liên Hoa này trộm đồ trong phủ đem đi cầm cố để mở tiệm, muốn đuổi cô ta ra khỏi phủ nên cô ta mới mở mồm nói ra bí mật này. . Truyện Bách Hợp
Muốn mở tiệm thì tự đi mà tích lũy tiền, Lý gia cũng không phải loại ham tài sản của hạ nhân, nhưng đi trộm đồ trong phủ là thế nào? Trước kia thì không nói, bây giờ sắp bị đuổi đi mới nói ra, có mưu đồ hay không còn cần phải nói nhiều nữa à?
Đáng hận là bà mẹ của Lý Vân Hạo, trước kia cũng bởi vì bà là Đại phu nhân Lý gia mà tức giận bất bình, sau này mình không sinh được con trai thì bị bà ta chế nhạo nhiều lần, bây giờ còn làm dính dáng đến con nuôi mình, dù là Phật Tổ cũng phải tức giận thôi.
"Nói thì nói như thế." Hiển nhiên suy nghĩ của đương gia Lý gia càng sâu sắc hơn, "Vệ Liên Hoa này thì không đáng lo, A Chiêu là người thế nào chúng ta đều rõ cả. Nhưng bây giờ Vệ gia chỉ còn lại một mình Vệ Liên Hoa, nó và A Chiêu lại có quan hệ huyết thống, nếu chúng ta thật sự đuổi nó đi, thì không biết bên ngoài sẽ nói A Chiêu thế nào nữa!"
Người bên ngoài bây giờ ấy mà, cứ thấy ai yếu hơn thì kẻ đó có lý.
Lý Chiêu và Tề Hiểu Yến sắp thành thân, Vệ Liên Hoa đối mặt với chuyện bị đuổi đi, thật ra là đang xem Lý Chiêu như bùa hộ mệnh.
Đương gia Lý gia vốn còn đang suy đoán có phải Lý Chiêu biết chuyện này rồi không, dù sao Vệ Liên Hoa cũng từng hầu hạ hắn, nhưng bây giờ xem ra Lý Chiêu cũng ngơ ngác không biết gì.
Đứa con nuôi này tất nhiên là quan trọng, nhưng bên ngoài cũng có rất nhiều con nuôi sau khi tìm được người nhà thì vứt bỏ cha mẹ nuôi.
Đại phu nhân Lý gia không muốn thấy chồng mình suy đoán về con nuôi như thế, cho nên mới trực tiếp kéo người tới hỏi cho rõ ràng, miễn cho sau này chồng mình lại có khúc mắc trong lòng, sợ Lý Chiêu lấy đồ của Lý gia đi trợ cấp cho người ngoài.
"Cha, mẹ, Con... Dù sợ hai người nói con máu lạnh con cũng phải nói, con không có một người em gái như thế. Cha mẹ không cần phải để ý đến con, cô ta sai cái gì thì phải phạt theo đúng phép tắc." Vệ Chiếu kiên định không thay đổi nói.
Đáng chết.
Vệ Liên Hoa kiếp trước căn bản không nói ra bí mật này, dù sao thì kiếp trước Lý Chiêu chết sớm, cô ta không có hành động gì, đương nhiên sẽ không nói ra. Nhưng kiếp này không giống, cô ta muốn gả vào Lý gia, tất nhiên phải lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng.
Đối với đương gia Lý gia và Đại phu nhân Lý gia, Lý Chiêu có tầm quan trọng nhất định, nếu như Vệ Liên Hoa thật sự là em gái ruột của Lý Chiêu, thì cô ta cũng có đất dụng võ. Lấy đầu óc của nhà Lý Vân Hạo, tám phần sẽ giữ cô ta lại thì không nói, nói không chừng sẽ còn nhắm một mắt mở một mắt với chuyện của cô ta và Lý Vân Hạo.
Nếu như Vệ Chiếu thật sự muốn trợ giúp Vệ Liên Hoa gả vào Lý gia, thì bây giờ nên cho thấy mình rất thích cô em gái này, xin cha mẹ nuôi giúp đỡ, như vậy thì Vệ Liên Hoa mới có thể thuận lợi sống ở Lý Gia hơn.
Nhưng Vệ Chiếu không vui.
Có rất nhiều cách để hoàn thành nhiệm vụ, hắn cứ không thích cái loại vì tư lợi, hoàn toàn không muốn tổn hại ích lợi của mình để có được mọi thứ như Vệ Liên Hoa.
Vệ Chiếu là một người rất tùy hứng.
Nếu hắn muốn, hắn có thể mạo hiểm mặc kệ sự nguy hiểm nếu thất bại, lấy phần thưởng của mình đi cứu Vệ Băng Thanh, nhưng nếu hắn không muốn, dù là sẽ khiến cho độ khó nhiệm vụ lên cao, cũng không muốn làm tức mình mà đi giúp Vệ Liên Hoa.
Dùng một câu của Vệ Liên Hoa để nói thì là dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà cô ta muốn thì mọi người đều phải làm bàn đạp cho cô ta?
"Thôi, A Chiêu, con nghỉ ngơi thật tốt đi, mẹ và cha con thương lượng một chút đã. Việc này không dễ xử lý lắm." Đại phu nhân Lý gia vỗ vỗ vai Vệ Chiếu, kéo chồng mình qua một bên khác từ từ bàn bạc.
"Ông xem, Vệ Liên Hoa này rốt cuộc là hạng người gì chứ?" Đại phu nhân Lý gia nhịn không được hỏi chồng mình, "Tôi vốn cho rằng nha hoàn này chỉ đẹp thôi, bây giờ xem ra, cô ta không phải người bình thường."
Có thể thành thạo điêu luyện chơi đùa giữa Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo, còn có thể phun ra bí mật này ngay tại lúc này, loại tâm kế này thật không đơn giản.
Nói một câu không dễ nghe, thì là Lý Vân Hạo nhìn như thông minh, nhưng trên thực tế bị Vệ Liên Hoa bán mà còn giúp Vệ Liên Hoa đếm tiền cơ!
"Không đơn giản." Đương gia Lý gia trầm tư một hồi rồi nói, "Nhìn tác phong làm việc của cô ta ở bên ngoài, ngược lại cũng có bản lĩnh. Nếu như cô ta thật sự có thể lấy được Lý Vân Hạo, thì tôi sẽ cân nhắc chọn Lý Vân Hạo làm người thừa kế."
"Cái gì?" Đại phu nhân Lý gia bị chồng mình làm kinh ngạc, "Một kẻ rắp tâm hại người như thế mà ông còn muốn nâng đỡ cô ta thượng vị sao?"
"Phu nhân à, bà không hiểu." Đương gia Lý gia thở dài một hơi, "Lý gia chúng ta không phải kinh doanh trong sạch gì, dù là tôi thì cũng đã làm nhiều chuyện thất đức. Vương Đại Đức không phải người bình thường, ông ta muốn gả cháu gái mình vào, chính là vì mưu đoạt tài sản của Lý gia. Dù là Lý Vân Phi hay là Lý Vân Hạo đều không phải là đối thủ của Vương Đại Đức, nếu như lấy cháu gái ông ta, thì Lý gia này sẽ phải đổi họ."
"Chuyện này... Chuyện này liên quan gì đến Vệ Liên Hoa?" Đại phu nhân Lý gia biết chồng mình không dễ dàng gì, nhưng trong lòng vẫn rất uất ức.
"Vân Phi cũng tốt, Vân Hạo cũng tốt, nhưng chúng đều quá non, nếu Lý gia chúng ta chỉ làm ăn kinh doanh bình thường, thì bọn nó có thể giữ được, nhưng bây giờ như vậy, bọn nó không bị người ta rỉa sạch là đã tốt lắm rồi. Vệ Liên Hoa này can đảm cẩn trọng, tính toán cho sự nghiệp, biết lợi dụng tất cả mọi thứ có thể lợi dụng. Tình thân cũng tốt, nhưng không bằng bản thân cô ta, nói trắng ra chính là một người phụ nữ ích kỷ đến cực hạn."
"Vậy thì càng không nên giữ cô ta lại!"
"Không, phu nhân, nguyên nhân chính là như thế, cô ta mới có thể dùng hết toàn lực để mà che chở Lý gia, bởi vì Lý gia mới có thể mang đến cho cô ta sự giàu sang." Trong mắt đương gia Lý gia lóe ra sự toan tính, "Cô ta đã giẫm vào vũng bùn này, không thể thoát ra được nữa. Cô ta lại không có cha mẹ gia tộc, gả vào Lý gia, Lý gia chính là trời đất của cô ta. Có cô ta, nói không chừng Lý Vân Hạo còn có thể đấu với Vương Đại Đức một trận, Lý gia chúng ta cũng có thể tiếp tục phồn vinh. Đến lúc đó, hai chúng ta chỉ cần đến ở cùng Chiêu Nhi, giúp Chiêu Nhi chăm sóc cháu trai, hoặc là trêu đùa cháu ngoại, hưởng thụ tất cả những thứ Vệ Liên Hoa chém giết mà có, không phải tốt hơn sao?"
"Nhưng... Nhưng như vậy không phải hời cho cô ta sao?" Đại phu nhân Lý gia vẫn rất tức giận.
"Ha ha, chuyện này cũng không tính là hời được." Lý đương gia cười cười, "Ngồi ở vị trí này, như giẫm trên băng mỏng, suốt ngày nơm nớp lo sợ, dù là đồ ngon miệng cỡ nào, ăn vào cũng vô vị, dù mặc tơ lụa đẹp đến đâu cũng không có người thưởng thức, ngày đêm bị ác mộng làm tỉnh giấc, có chỗ nào là tốt chứ?"
Xưa này đương gia Lý gia vẫn không cảm thấy mình là người tốt, ông từng làm quá nhiều chuyện thất đức. Cho nên dù chỉ sinh được con gái, không có con trai ông cũng cảm thấy là ông trời giáng báo ứng, nên hoàn toàn không cưỡng cầu loại chuyện này.
Ông chậm chạp không lựa chọn Lý Vân Phi hay Lý Vân Hạo, chính là vì thấy rõ hai người họ đều không gánh được những chuyện này.
Nếu để Lý gia vào tay họ, thì suy tàn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
"Chuyện quan trọng nhất là nếu Vệ Liên Hoa thật sự có thể gả cho Lý Vân Hạo, thì sau này bà cũng không cần lo lắng cho A Chiêu nữa." Lý đương gia biết vợ mình quan tâm chuyện gì.
"Vệ Liên Hoa mới không quan tâm sự sống chết của A Chiêu đâu, lần này cô ta nói ra bí mật này, có suy nghĩ đến A Chiêu không?"
"Không, phu nhân, cô ta nói là báo ân." Lý đương gia lắc đầu, "Chỉ cần chúng ta thừa nhận điểm này, dù cho cô ta có trở thành đương gia Lý gia thì cũng phải tiếp tục báo ân Lý Chiêu, không thể tệ bạc với A Chiêu dù chỉ là một chút. Nếu không thì, Lý Vân Phi, Lý Vân Hạo, thậm chí là những người khác trong tộc cũng sẽ có lời oán giận cô ta, thương nhân chúng ta quan trọng nhất là chữ tín. A Chiêu lại không ham danh lợi, có thể tốn bao nhiêu tiền? Vệ Liên Hoa dù là nghĩ cho thanh danh của mình hay là vì cái gì, thì cũng nhất định sẽ tốt với A Chiêu."
"Vậy... Vậy chúng ta phải giúp cô ta một tay sao?"
"Không vội." Lý đương gia chậm rãi nói, "Chúng ta vội vàng để làm gì? Trước tiên cần phải đợi cô ta tự tới cầu xin A Chiêu mới được. Thuận tiện để tôi xem thử xem, cô ta có thể làm đến bước nào?"
Chỉ có người yêu thích Vệ Liên Hoa mới bị đần, người không thích cô ta thì không.
Trước mắt Vệ Liên Hoa không định đến tìm Vệ Chiếu.
Sau khi cô ta nói ra bí mật này, quả nhiên cha mẹ Lý Vân Hạo không đuổi cô ta đi nữa, mà ngược lại còn khá là khách khí.
Lý Vân Hạo có thể trở thành người thừa kế hay không, đầu tiên phải được Lý gia chủ đồng ý, những người khác có phản đối cũng vậy thôi.
Lý Chiêu là con nuôi của gia chủ, cũng được ông thừa nhận là con trai, dù không thể được chia gia sản, nhưng cũng có tiếng nói. Nếu như Lý Chiêu đồng ý nhận em gái là Vệ Liên Hoa, thì tương đương với đứng trên cùng một con thuyền với bọn họ rồi.
Những năm này, đương gia và Đại phu nhân Lý gia tốt với Lý Chiêu cỡ nào, mọi người đều thấy rất rõ.
Trước mắt Vệ Liên Hoa cũng đang nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.
Kiếp này đã khác kiếp trước hoàn toàn, cô ta dự định ở lại Lý gia gả cho Lý Vân Hạo, như vậy Lý Vân Hạo nhất định phải trở thành đương gia Lý gia.
Cô ta không làm được phu nhân Đại soái, thì ít nhất cũng phải làm phu nhân của đương gia Lý gia!
Nghĩ như thế, thật ra cũng chưa chắc đã xấu.
Kiếp trước mặc dù cô ta có được phong quang, nhưng tiền tài có hạn, không được hưởng thụ cuộc sống muốn gió được gió muốn mưa được như trong tưởng tượng. Đoàn Thức Tốn cũng không phải kiểu đàn ông mà cô ta có thể khống chế, chỉ có thể thận trọng hầu hạ, miễn cho mình lại bị những tiểu thiếp kia hạ thấp.
Nhưng Lý Vân Hạo không giống, hoàn toàn chính là bùn trong lòng bàn tay cô ta, muốn bóp kiểu gì cũng được. Chỉ cần Lý Vân Hạo thành đương gia, thì Lý gia này gần như sẽ do cô ta định đoạt.
Ở niên đại này, chỉ cần có tiền, có chuyện gì mà không làm được?
Lý Chiêu này đích xác là một nước cờ hay, Vệ Liên Hoa cảm thấy may mắn vì mình không vạch thẳng mặt với Lý Chiêu, ngược lại trước kia mình hầu hạ cũng không tệ lắm, chắc là vẫn còn chút tình cảm. Lý Chiêu là một người thiếu tình thương, mình chỉ cần cố gắng một chút, để hắn nhận mình cũng không phải là việc khó.
Chẳng qua nếu như chỉ lôi kéo Lý Chiêu, thì còn chưa đủ cho mình danh chính ngôn thuận gả cho Lý Vân Hạo, nói ra thanh danh cũng không dễ nghe, trước tiên nên tẩy trắng cho mình đã, đổi một cái thân phận tốt hơn.
Vệ Liên Hoa nhớ tới cửa hàng lương thực của mình.
Ngay sau đó sẽ là bão tuyết lớn, lợi nhuận của cửa hàng mình hoàn toàn có thể nhân lên mấy lần, khi đó chuộc mình ra ngoài rồi đặt mua một tòa nhà gì đó hoàn toàn không phải việc khó.
Đến lúc đó, còn có thể lợi dụng ưu thế mình trùng sinh lại để làm chút kinh doanh nhỏ, làm mấy mối sau này sẽ nổi danh, tăng thêm Lý Chiêu nội ứng ngoại hợp, mình nhất định có thể phong quang gả đi, mà không phải giống như kiếp trước, bởi vì mình sinh con nên chỉ có thể lén lút gả cho Lý Vân Hạo.
Bão tuyết sắp đến rồi, Vệ Liên Hoa cũng không sốt ruột, chậm rãi đếm thời gian, đến lúc đó trước lúc rời đi thì đi tìm Lý Chiêu là được rồi.
Ba ngày sau, bão tuyết đúng hạn mà tới.
Vệ Chiếu quấn chặt áo bông trên người, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Loại vấn đề khí hậu này, không phải chuyện mà một cá nhân có thể thay đổi được, Vệ Liên Hoa nhất định cũng có thể thông qua một trận thiên tai như thế này mà phát tài một phen.
Đối với tiến trình nhiệm vụ của hắn mà nói, thì đây là một chuyện tương đối tốt.
Qua vài ngày, mẹ nuôi liền lén tới thuật lại lời cha nói cho hắn nghe, để Vệ Chiếu đến lúc đó cũng phải lợi dụng Vệ Liên Hoa thêm mấy phần, đừng có đần độn tin tưởng tất cả những gì cô ta nói.
Lời này của cha nuôi, hoàn toàn được xưng là sâu sắc.
Bản thân ông là đương gia Lý gia, biết vị trí này gian nan đến mức nào, hoàn toàn không có nhiều phong quang như người ngoài thấy. Nghe Tiểu Mã nói, cha mẹ nuôi chỉ kém nhau một tuổi, nhưng nhìn lại giống như hai đời người, có thể thấy được vị trí này gian nan cỡ nào.
Vệ Liên Hoa toàn tâm toàn ý muốn ngồi lên, cũng chưa chắc là một chuyện tốt.
Nhưng một trận bão tuyết lớn như thế, ngược lại lại cho Tề Hiểu Yến cơ hội may vá, khăn quàng cổ, găng tay, tất, giày bông, mọi thứ đều có, còn không giống nhau, làm cho Đại phu nhân Lý gia mừng đến mức lúc này đã vội cất lời, đầu xuân sang năm sẽ trực tiếp cho họ cử hành hôn lễ, hôn lễ kiểu Trung Quốc xong còn có thể ra ngoài chụp mấy tấm hình lưu lại, trải nghiệm kiểu của người phương Tây coi sao!
Ngày Vệ Chiếu nghe thấy chuyện này, yên lặng cảm thấy có lẽ mình nên giúp Vệ Liên Hoa một tay, ví dụ như giúp cho cô ta và Lý Vân Hạo củi khô lửa bốc một lần.
Ừ, trong cốt truyện gốc, bọn họ chỉ lên giường một lần, Vệ Liên Hoa đã mang thai, còn sinh được con trai đấy.
Lần này tất nhiên cũng có thể.
Nhưng khí trời rét lạnh này, Vệ Chiếu cũng không chờ được Vệ Liên Hoa, mà là chờ được Lý Vân Phi, cũng không biết sao Đại thiếu gia này lại đột nhiên tới đây tìm hắn?
Ai, thời tiết quá lạnh, Vệ Chiếu hoàn toàn không muốn ra ngoài.
Thân thể hắn vốn suy yếu, bây giờ càng muốn ở trong phòng không chuyển ổ, lượng vận động chính là đi xung quanh phòng một chút, căn bản không ra khỏi cửa.
Nhưng ngay cả như vậy, Vệ Chiếu cũng phải uống không ít thuốc bổ mới vượt qua được.
... Vệ Chiếu vốn không muốn uống thuốc, chỉ muốn để thân thể mình chuyển biến xấu nhiễm bệnh, như thế thì có thể thuận lợi kéo dài hôn sự, chờ nhiệm vụ hoàn thành là thuận lợi chết thôi. Ai ngờ Tề Hiểu Yến ngày nào cũng tới thăm hắn mấy lần, cứ thế không để cho Vệ Chiếu tìm được thời cơ làm mình sinh bệnh.
Cơ hội tốt như vậy.
Vậy mà lại bỏ qua vô ích, chính Vệ Chiếu cũng cảm thấy đau đầu vô cùng.
# Mỗi ngày đều cảm thấy mình là tra nam #
# Nếu trong hiện thực mà có một cô gái thế này thì mình đã cưới rồi đấy #
# Thôi mình đừng hại người ta thì hơn #
...
Các loại suy nghĩ không ngừng quẩn quanh trong đầu Vệ Chiếu, cuối cùng vẫn hội tụ thành một tiếng thở dài thật sâu.
Được rồi, không nghĩ những thứ này nữa, nên giữ vững tinh thần khỏe mạnh đối phó với Lý Vân Phi trước đi.
"Nghe nói Liên Hoa là em gái ruột của chú." Lý Vân Phi đi đến, trên dưới quan sát Lý Chiêu một phen, "Trước kia không cảm thấy, bây giờ nhìn lại, đúng là giống nhau đến mấy phần."
"Em cũng vừa biết." Vệ Chiếu bình tĩnh trả lời, "Nhưng trước đó cũng chẳng có tình cảm gì, dù sao cô ta có hình dạng thế nào em cũng không biết, sau đó cô ta cũng không có liên hệ gì với em."
"Liên Hoa... Liên Hoa cũng là vì chú." Lý Vân Phi thở dài nói, "Anh biết chắc chắn chú rất hận cha mẹ ruột vì đã bỏ rơi mình, nhưng nhà nghèo đúng thật là nuôi không nổi chú."
Ha ha.
Hóa ra là tới làm thuyết khách.
Đúng là đê tiện thật.
Uổng công lúc trước hắn còn tưởng rằng Lý Vân Phi có thể thoát khỏi ma chưởng của Vệ Liên Hoa chứ? Bây giờ xem ra chính là trình độ nặng nhẹ khác nhau, Lý Vân Phi giống như một con chó, chỉ cần chủ vẫy tay là vẫn quay lại.
"Là Liên Hoa bảo anh đến?" Vệ Chiếu hỏi ngược lại. Lý Vân Phi không thông minh đến mức biết đến tìm hắn, tám phần là Vệ Liên Hoa ám hiệu một phen, Lý Vân Phi mới lo cho Vệ Liên Hoa nên đến.
"Liên Hoa vẫn luôn ngăn anh tới, cũng không cho Vân Hạo tới." Lý Vân Phi rất là uể oải, "Là trước kia anh hiểu lầm cô ấy, cô ấy cũng không dễ dàng gì." Nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của Liên Hoa, Lý Vân Phi liền cảm thấy trước kia mình toàn là suy đoán vớ vẩn về Liên Hoa, không nhịn được muốn làm chút chuyện vì cô ta.
"Đại ca, em nhớ là anh đã có vị hôn thê." Thái độ của Vệ Chiếu rất lạnh lùng.
"Đương nhiên anh biết, anh cũng biết anh và Liên Hoa là không thể nào." Lý Vân Phi nhíu mày, "Chỉ là anh không nhìn được, muốn nói cho chú biết Liên Hoa sống không dễ dàng mà thôi."
Ha ha, đúng là loại đần bị người ta xem như súng mà dùng còn ngỡ mình đang làm việc tốt.
Mẹ nó thế mà cũng là một trong những nam chính? Nhìn xem Lý Vân Hạo danh chính ngôn thuận hơn cũng không tới, thế mà ông lại chạy tới rồi? Không phải ngu thì là gì? Đáng đời kiếp trước lẫn kiếp này cũng không sánh bằng Lý Vân Hạo, chỉ có thể làm nam phụ!
"Cô ta sống thế nào mà không tốt?" Vệ Chiếu tiếp tục hỏi.
Có cửa hàng, có Lý Vân Hạo, còn có một con cờ bày biện ở Lý gia như hắn, ai có thể sống không tốt, chứ Vệ Liên Hoa thì không thể sống không tốt.
"Xem ra chú còn chưa biết." Lý Vân Phi hơi nhíu mày, "Cũng đúng, sẽ không có ai nói cho chú biết tình hình gần đây của Liên Hoa."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Vệ Chiếu phát giác được một chút không đúng, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán?
"Liên Hoa dùng tất cả vốn tích lũy cùng mở cửa hàng lương thực với người ta, sau khi kiếm được tiền thì người kia ôm tiền chạy mất, hơn nữa còn nợ không ít, Liên Hoa đều phải trả." Lý Vân Phi vừa nói vừa thở dài, dường như rất buồn phiền thay cho Liên Hoa, "Liên Hoa vốn không nói với bọn anh, lần này nạn dân không dễ dàng, định đem lương thực của cửa hàng lương thực quy ra tiền rồi bán, coi như cầu phúc cho chú. Ai ngờ người kia lại lòng dạ hiểm độc đến vậy!"
Số lương thực kia cô ta mua vốn không đắt, cái gọi là "quy ra tiền rồi bán" chỉ là cách nói êm tai mà thôi, nói không chừng người chủ kia ôm tiền bỏ trốn cũng là cô ta cố ý thả ra tin tức giả kìa!
Vệ Chiếu không dễ bị lừa như thế.
"Người của cục cảnh sát đi tìm, phát hiện tên và toàn bộ tin tức của người kia đều là giả, người cũng biến mất không còn tăm tích. Sau khi Liên Hoa biết chuyện này, cô ấy giận đến mức ngất đi, bây giờ vẫn còn nằm trên giường, đại phu nói phải tĩnh dưỡng thật tốt." Lý Vân Phi đau lòng, "Còn có một vài ông chủ cửa hàng trực tiếp tới cửa nói muốn bắt Liên Hoa đi gán nợ, thấy Liên Hoa xinh đẹp còn nói muốn bán Liên Hoa vào kỹ viện, Liên Hoa... Liên Hoa bị họ đẩy ngã xuống đất đất, trán bị rách một miếng to, thiếu chút nữa thì bị hủy cả khuôn mặt!"
Chuyện này... Nghiêm trọng vậy sao?
Vệ Chiếu trợn mắt há mồm.
Hắn chỉ là sợ lạnh nên ở trong phòng mấy ngày mà thôi, sao thời gian phong hồi lộ chuyển nhanh như vậy?
Hào quang nữ chính đâu? Chẳng lẽ lại còn mất hiệu lực à?
Hay là nói, sau khi trùng sinh, Vệ Liên Hoa đi ngược đường rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.